Ban đêm ở Hà Thanh bốn bề yên tĩnh, tiết trời se lạnh cùng không khí hanh khô còn sót lại của mùa thu. Đầu đông trời lạnh dần, nhưng nơi này so với Thiên Sơ thật ra khá ấm áp, gió cũng dễ chịu hơn. Ngặt nỗi bây giờ Đường Hi không có tâm trạng cảm thụ thiên nhiên, cô chậm rãi gặm thanh chocolate đen, đứng một chỗ kiên nhẫn chờ đợi.
A Ly không thể không thấy được sự miễn cưỡng của Đường Hi, chân trước ngắn tũn mềm mềm vỗ nhẹ lên mặt cô.
"A Cửu, nếu cậu không muốn thì không cần phải ép hồn ép xác vậy đâu. Cái tên hệ thống chết bầm kia lúc nào cũng suy nghĩ rối rắm, không trông chờ được gì hết."
[...]
1802 không phản bác, nó không muốn thừa nhận lắm nhưng sự thật đúng là như vậy, có những thứ chỉ có con hồ ly ngờ nghệch đó nói huỵch toẹt ra được thôi.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, người nhiều chất xám như hệ thống ta đây không chấp.
Đường Hi có thể hiểu được đôi chút lí do 1802 với A Ly lo lắng, cô xua tay ra hiệu không sao, trong lòng không nhịn được cười khẽ. 1802 biết mình lo hão rồi, nó hừ một tiếng rồi im ru, Đường Hi thấy hệ thống nhà cô đang cố vớt vát chút mặt mũi liền không vạch trần nó.
Thật ra cô còn chẳng thèm lo lắng nữa là. Đường Hi đúng là hết cách mới đến đây thật, nhưng tâm trạng hiện tại thật sự vô cùng bình thản, tĩnh lặng như nước.
Ừ thì cô có thể đoán đại khái kết quả rồi, mà dù kết quả thế nào cũng không liên quan đến cô, cô sợ cái gì.
"1802."
[À ừ?]
1802 bất ngờ bị cô gọi thì có chút mơ màng, A Ly cũng nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
"Không phải trước đây ngươi và A Ly hỏi ta về gã kì quặc đó à? Không muốn nghe nữa sao?" Đường Hi cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quan trọng phải giấu diếm, cô nhún vai, "Còn nhiều thời gian mà, tán gẫu một chút cũng được."
[...]
Như thường lệ, 1802 lại im lặng rồi, A Ly thì có vẻ xoắn xuýt lắm nhưng nó cũng không nói gì, mãi một lúc sau hệ thống mới thở dài thườn thượt.
[Thường thì hệ thống sẽ không tìm hiểu chuyện của kí chủ đâu. Dù sao đều là người chết rồi, không ai muốn nhắc lại thời gian trước đây.]
"Ngươi cứng nhắc quá đấy. Cũng không phải chuyện quan trọng."
1802 đúng là hệ thống có mạch suy nghĩ rắc rối.
Nhìn thì có vẻ thần bí chứ trước đây Đường Hi cũng chỉ gặp Tư Âm hai lần mà thôi, còn chẳng trao đổi mấy câu, hắn chỉ đơn giản là tình cờ xuất hiện ở nơi cô nhìn thấy rồi lại tình cờ biến mất như chưa từng tồn tại. Chỉ có hai lần là Đường Hi thật sự có tương tác với hắn.
Còn lí do tại sao Đường Hi căm ghét tên đó, đơn giản vì Tư Âm là một thằng khốn chính hiệu. Có thể nói là Đường Hi trong quá khứ đã bị hắn chơi một vố đau điếng mãi đến bây giờ cô vẫn còn nhớ.
Tất cả mọi thứ, thực sự là cả cuộc sống của Đường Hi ở thời điểm đó đều bị hủy hoại, nói là căm ghét tận xương cũng không quá.
[........?]
"Kể ra thì dài dòng lắm. Hắn chỉ đang thưởng thức thú vui của bản thân thôi, còn ta vô tình bị vạ lây, nói đơn giản là vậy."
Mấy tên thích mặc đồ đen có vẻ vui tính, đi tới vị diện nào cũng quậy một trận ra trò rồi vô tư phủi mông bỏ đi.
Đường Hi lười phải kể chi tiết, cũng không muốn kể. Một phần vì chuyện qua lâu rồi, một phần vì dù cô có oán giận đến đâu thì sự việc đó cũng không phải hoàn toàn là chủ ý của hắn, nhưng tên chết tiệt đó chỉ thích cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.
Cũng hơn mười năm không chạm mặt hắn, Đường Hi cứ tưởng đời này của cô không phải dính dáng đến tên đó rồi.
A Ly không nhịn được nhăn nhó, "Hắn làm thế với cậu cơ à?"
"Cũng không đến nỗi. Dù sao ta vẫn sống tốt đấy thôi."
Tiểu hồ ly là người dễ đồng cảm, nó bực bội cũng phải thôi, thậm chí cô có niềm tin bất cứ ai gặp hắn qua một lần rồi cũng sẽ hiểu Tư Âm khốn nạn cỡ nào. Loại người gì toàn nghiệp chướng.
Thật ra Đường Hi biết ngoài cái này ra A Ly còn thắc mắc một việc khác nữa nhưng nó không dám hỏi, cô đỡ trán nghĩ ngợi một lúc. Chậm chạp xoa đầu nó, giọng điệu có chút không tự nhiên.
"Nếu ngươi định hỏi về cái tên A Cửu thì thật ra không có gì để kể cả. Hắn là kiểu người thích chọc khoét vết thương của người khác ra mà, cách gọi đó cũng chỉ là một kiểu trào phúng thôi."
...Tư Âm là người đầu tiên gọi cô bằng cái tên đó.
Bởi vậy mới đầu Đường Hi cảm thấy để tiểu hồ ly gọi cô là 'A Cửu' rất kì quái, nhưng thấy nó quen rồi nên cũng không cần sửa làm gì.
"Không phải hơi quá đáng với ta à?"
Từ phía sau, vẫn là chất giọng cỡn bợt như vậy, nhưng trước khi hắn lên tiếng, Đường Hi hoàn toàn không cảm thấy bất kì sự hiện diện nào. Cô cũng tính là đã quen cái kiểu thoắt ẩn thoắt hiện này rồi nên cũng chẳng bất ngờ lắm. Bốn phía đen kịt từ từ hiện ra một nhân ảnh cao ráo, nam nhân bước ra từ bóng tối mang theo hơi thở lạnh lẽo khiến người ta bất giác đề phòng.
Nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến cô.
"Ngươi lề mề thật đấy."
"Thế giới này rất thú vị mà."
"..."
Đường Hi không có hứng tìm hiểu sự thú vị mà hắn nhắc đến, ánh mắt cô quét đến nam nhân vừa xuất hiện, vẫn là cái kiểu ăn mặc đen thui như mọi ngày, lệ khí nồng đậm, trong ban đêm lại càng khó nhận diện, giống như ma quỷ vậy.
Tư Âm làm như không thấy vẻ mặt xua đuổi của người đối diện, hắn mở lời, rõ là giọng điệu thản nhiên nhưng lại mơ hồ nghe ra chút gì đó mỉa mai.
"Vậy ngươi có việc gì với ta nào?"
"Biết rồi thì đừng hỏi."
Dù không muốn thừa nhận lắm nhưng gặp phải mấy kẻ có sức mạnh biến thái thì việc che giấu suy nghĩ chẳng có mấy ý nghĩa. Rõ ràng là đã biết tất cả rồi còn làm bộ làm tịch. Cảm giác mọi hành động đều bị người ta nhìn thấu không dễ chịu, cơ mà có những thứ đành phải chấp nhận.
Đường Hi thầm than đầu óc mình đúng là bị lừa đá, tự dưng không đâu lại xen vào chuyện của thế giới này, rước về một mớ rắc rối.
Mà đến cũng đã đến rồi.
Tư Âm nhướng mày, giọng có chút mất hứng, "Ta đúng là rảnh rỗi thật nhưng làm việc từ thiện có phải vô vị quá không?"
"..."
Thế là bây giờ phải có giá cả nữa à??
1802 ở một bên âm thầm quan sát tình hình, bản thân nó biết kí chủ nhà mình so với trước đây đã có nhiều thay đổi.
Đường Hi dù là quá khứ hay hiện tại vẫn luôn là một người có đáy lòng mềm mại. Nhưng bên cạnh phần tình cảm đó, cô lại lí trí đến mức người khác sẽ cho rằng cô lạnh lùng. Không phải cô không mảy may quan tâm sống chết của người khác, mà là hoàn cảnh trước đây của Đường Hi không cho phép cô lo nghĩ nhiều như vậy. Khi mà mạng của chính mình còn chưa lo xong, cô càng không phải thánh mẫu, làm sao có thể lấy sinh mạng ra đánh cược?
Đường Hi luôn cố tìm một giải pháp an toàn cho cả bản thân và người khác. Sau khi đi qua nhiều vị diện, cảm giác cô còn có sâu sắc hơn cả trước.
Trong mắt người ngoài cuộc có lẽ cô chỉ là kẻ ích kỉ vì tư lợi mà cái gì cũng không màng, nhưng không ai thèm nhớ rằng cô cũng đã cố gắng trong khả năng rồi.
Đường Hi gặp một người không quen không biết cũng sẽ nhắc người ấy đừng ra khỏi nhà. Sẽ vì một người đối xử tốt với mình mà nỗ lực cứu sống người đó dẫu biết bản thân bị lộ tẩy. Sẽ vì chế độ đàn áp bất công trên bình dân mà bực bội. Hay sẽ vì một vị diện mình vô cùng chán ghét mà mạo hiểm thay đổi kết cục bi thương vốn có.
Không giúp đỡ thì sẽ chê trách cô vô tâm, giúp đỡ thì sẽ cho rằng cô quá cảm tính. Từ trước đến giờ Đường Hi luôn cố gắng dịu dàng với mọi thứ xung quanh mình, điều này chưa từng thay đổi. Điều thay đổi là cô đã trở nên mạnh hơn, mạng sống của mình cũng tự làm chủ được rồi.
***
Đường Hi tặc lưỡi, giọng điệu không thể miễn cưỡng hơn, "Ngươi muốn thế nào?"
Nếu hắn đưa ra yêu cầu gì quái gở thì Đường Hi thề là cô sẽ bỏ vụ này ngay và luôn. Đối phương hình như nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó của bé gái, chợt câu môi cười khẩy, dọa Đường Hi sởn cả người.
Cười cái quỷ gì thế?!
Nhưng mà câu trả lời sau đó của Tư Âm thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, đúng hơn là không tài nào nghĩ ra được lại là loại yêu cầu này.
"Yêu cầu của ta, ngươi chỉ cần đi tìm một người."
"........?"
Ờm...
Hắn bảo gì cơ? Tìm người...?
Cô tin mới lạ ấy!!!
Đường Hi thà tin quỷ cũng không muốn tin tên này có mục đích tốt đẹp gì được không? Trên đời này còn có người hắn không tìm được sao? Mắc mớ gì lại muốn cô đi tìm?
"Ngươi bị ảo à? Ngươi không biết thì thế quái nào ta biết được!"
Hắn nhún vai, "Chỉ là đến gặp mặt kẻ đó thôi mà, rất đơn giản."
Có cái cóc khô!
Nếu có người mà hắn không thể tìm được, hoặc không muốn tìm, mà cô cứ mơ mơ hồ hồ đi tìm như thế thì chẳng phải là đâm đầu tự sát hay sao? Có khi vừa tìm thấy đã bị giết quách cũng nên, ai biết kẻ kia là loại người gì.
Hơn nữa, tìm ra đối phương rồi làm gì?
Tên này cứ nói chuyện mập mờ khiến người ta phát cáu.
Nam nhân chỉ cười thầm, bộ dáng mười điểm giễu cợt, Đường Hi chướng mắt hắn đã lâu, nay lại càng cau có, cô cảm giác thỏa thuận này không thể đi đến đâu.
Tốt thôi, không cần nhiều lời nữa.
Đường Hi đã định từ bỏ trao đổi này, thật sự đã định từ bỏ. Nhưng Tư Âm so với cô lại càng thâm độc. Ngay cái giây phút cô quay người toan bỏ đi, hắn lại vô cùng vui tính tiết lộ một thứ khác.
"Một người tên là Phó Minh Hi, kẻ đó có câu trả lời ngươi cần."
"..."
Quả nhiên Đường Hi đã khựng lại, hắn nhếch môi, "Không cần nghi ngờ đâu, tên ấy là cột mốc quan trọng cho đáp án câu hỏi ngươi đang tìm. Gợi ý duy nhất, Phó Minh Hi đã ở Hạ Thành."
"Mẹ thằng điên."
Đường Hi đã nghĩ là mình thùy mị đến mấy tới khi gặp phải tên này.
Hắn nắm bắt rất rõ người khác muốn gì, đưa ra một yêu cầu mơ hồ song lại chứa giá trị thông tin mà cô không thể làm lơ. Vai diễn thằng khốn tráo trở này hắn đóng quá đạt rồi, cô không còn gì để nói nữa.
Tư Âm bất cứ khi nào cũng đùa giỡn với người trong lòng bàn tày hắn.
Đường Hi trong lòng phắc một tiếng, cái gợi ý này dù cô có muốn hay không cũng phải theo chứ gì? Hắn biết cô đang tìm sự thật, liền chọn một người nắm giữ sự thật đó. Đường Hi cho dù có né tránh cỡ nào thì miễn là cô còn muốn tìm câu trả lời, cô chắc chắn phải gặp kẻ đó.
...Mịa, lại bị chơi một vố.
Cái điệu cười nhăn nhở kia thật sự rất ngứa đòn, ánh mắt Đường Hi lườm hắn như muốn đục một lỗ trên người đối phương vậy.
"Ta chấp nhận yêu cầu này."
Cô vốn không phải kiểu người dông dài. Thật ra manh mối Tư Âm đưa ra vô cùng quan trọng, tuy hắn thực hiện nó bằng cách không mấy dễ chịu, cô vẫn tính là lời to.
Chỉ trùng hợp là cô đang tìm người thôi, mặc xác cái yêu cầu gì đấy đi.
Tư Âm hài lòng gật gù, "Được thôi, giết một con rắn cũng không phải chuyện khó khăn gì. Ta có thể chắc chắn với ngươi đám người đó sẽ sống rất lâu đấy."
"Ồ." Đường Hi không tỏ ra bất ngờ mấy, kì thực so với mấy cái này cô lại càng muốn biết thứ khác cơ, "Không biết quý ngài đây có thể trả lời cho ta một câu hỏi không nhỉ."
Làm người thì nên cơ hội một chút, đừng thật thà quá.
Mà nếu những gì cô biết về hắn không sai, thì Tư Âm không đời nào từ chối trong trường hợp này.
Hắn nhún vai, đúng thật là không từ chối.
Và Đường Hi có lẽ không biết lúc này nụ cười của cô trông xấu xa thế nào đâu.
"Vậy tốt quá." Cô ngừng một chút, tông giọng vẫn như cũ nhưng đáy mắt lại đầy ý cười, "Ngươi có liên hệ như thế nào đến nguồn gốc chuyện này?"
Hay đúng hơn, Tư Âm làm sao biết rõ Thời Không Tách Biệt như vậy, hắn là ai, tại sao hắn có những thông tin này. Hỏi tất cả những thông tin trên một lúc là không thể, Đường Hi đã chọn một câu hỏi thẳng vào trọng tâm.
Đối phương có vẻ hơi bất đắc dĩ.
"Không phải bình thường người khác nên hỏi thêm gợi ý sao?"
"Ờ xin lỗi nha, cái đó tôi tự tìm hiểu."
So với việc tìm kiếm manh mối ẩn sâu bên trong sự thật, thông tin về gã khốn trước mặt cô này hữu dụng hơn gấp trăm lần. Đường Hi chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tra Tư Âm, nói cô lên trời còn dễ hơn. Người có thể biết Tư Âm không nhiều, càng không phải loại người tầm thường để cô tiếp cận được. Nếu khui ra được mối liên hệ giữa hắn và bí mật đằng sau năm nhà sáng lập, nói không chừng manh mối cô nhận được còn giá trị hơn.
Đường Hi thậm chí không thèm che giấu suy tình của mình, Tư Âm chỉ cười trừ.
"Ngươi đánh hơi tốt đấy."
Hắn là lời giải đáp cho rất nhiều câu hỏi, cô biết thế, nhưng hiện tại cái đáp án này cô vẫn chưa biết hết được. Câu hỏi của Đường Hi thật ra có chút tối nghĩa, dù vậy linh cảm của cô cảm thấy đáp án của câu này rất quan trọng.
Người kia chỉ nhướng mày, "Chẳng thú vị gì cả."
Đường Hi còn đang khó hiểu, hắn đã mở miệng:
"Ta chẳng có quan hệ gì với bọn đần ở Thời Không Tách Biệt cả, quá nhạt nhẽo. Còn nguồn gốc của tất cả mọi thứ..." Hắn chẹp miệng, có vẻ không hứng thú mấy, "Một trò chơi thôi."
"Ngươi nói vậy là ý gì??"
"Từ đầu đến cuối, một trò chơi, không hơn không kém."
Cái cách đáp lại tùy ý này. Đường Hi không nhịn được nhăn mặt, ánh mắt nhìn kẻ trước mặt lại thêm mấy phần ghét bỏ.
Ý là hắn chỉ đứng ngoài xem kịch vui sao? Hắn biết mọi thứ, nhưng kể cả cái bí mật đằng sau bức màn đó và việc hắn kéo cô vào mớ bòng bong này chỉ là đang hưởng thụ một trò chơi? Ừ, nếu là Tư Âm thì có thể lắm.
Nhưng mọi chuyện chắc chắn không chỉ như thế.
Câu trả lời mơ hồ và cụt lủn thế này không giống gã khốn mà cô biết chút nào. Thật lạ ghê cơ, Tư Âm vậy mà đang che giấu một thứ khác ngoài chuyện đằng sau Tổng bộ.
Từ cái lần nói chuyện với Dương Du, Đường Hi đã xác định Tổng bộ có vấn đề gì đó. Để tìm mối liên hệ giữa chuyện này và vị chủ nhân <Tơ Bạch Cốt>, cô quyết định sẽ tìm ra bí mật được cất giấu kĩ lưỡng đó. Manh mối về sân chơi may rủi, số hiệu H504, một người tên Phó Minh Hi. Càng đi sâu thì càng nhiều thứ cô chưa biết xuất hiện, không ngờ điểm chung giữa chúng chính là Thời Không Tách Biệt.
"Kẻ đã mưu tính tất cả những thứ này, ngươi có vẻ biết rõ."
Từ góc nhìn cá nhân, Đường Hi không nghĩ Tư Âm là tên chủ mưu. Tất nhiên thân phận của hắn vô cùng đáng nghi, việc này không có gì để bàn cãi, nhưng tên này là loại người nào cô còn lạ nữa sao?
Tư Âm là một kẻ sở hữu thiên phú trong việc người ta khó chịu. Đặc biệt thích xem náo nhiệt, lại chẳng mấy khi nhúng tay vào.
Hắn không làm gì cả, chỉ đơn giản là vào lúc người ta đau khổ nhất, hắn sẽ thình lình xuất hiện rồi phá lên cười như gã tâm thần. Loại hành động này là một kiểu sỉ nhục bức người khác tức điên lên, mà hắn thích nhất chính là cười nhạo, nghiền nát tâm trí của người khác như vậy. Ngươi càng vùng vẫy phản khánh hắn càng vui, đến khi ngươi buông xuôi rồi thì hắn sẽ thấy nhàm chán.
Một kẻ như Tư Âm, nếu có thứ gì đó hắn phải che giấu, khả năng cao là vì nó sẽ khiến trò chơi mất đi phần thú vị.
Một cái gì đó khác ngoài thứ được giấu bởi Tổng bộ, bên cạnh sự thật cô đang tìm, có một thứ gì khác.
Tư Âm là một kẻ gian xảo, nhưng lại không ưa thích dối trá. Hắn không phủ nhận suy đoán của Đường Hi, vậy thì chắc chắn đám rồ này biết nhau rồi, cùng một giuộc cả.
Đường Hi lườm nguýt bóng người đứng trong bóng tối. Cô không tin cái 'trò chơi' lại đơn giản như vậy. Nhưng một việc khác còn nằm ngoài hiểu biết của cô về Tư Âm. Chưa bao giờ, tuyệt đối là chưa bao giờ hắn thật sự đặt câu hỏi cho Đường Hi.
"Có một thứ đến giờ ta vẫn không hiểu."
"........?"
"Tại sao một kẻ như ngươi lại chấp nhận thân phận nhiệm vụ giả, A Cửu?"
***
Tiếng thở nhè nhẹ như lắng lại trong không gian ấm áp, cô khẽ cựa mình, vừa hé mắt ra đã thấy một luồng ánh sáng dịu phát ra từ mô hình thiên văn lơ lửng trên không, tựa như một chiếc đèn chùm không ngừng xoay vòng. Không gian trời đêm mang theo một chút thân thương. Đường Hi nghĩ cũng không nghĩ liền nhắm mắt tận hưởng sự dễ chịu quen thuộc này, mãi một lúc lâu sau mới nhấc người ra khỏi giường.
Ở mạt thế một thời gian, ngày nào mở mắt ra cũng đối diện với bầu không khí ảm đạm tang thương, được trở về đúng là cho cô một loại xúc động khó tả.
Đường Hi duỗi người mấy cái, pha cho mình một cốc sữa ấm rồi ngồi xuống ghế, chậm rãi nhấp từng ngụm, lại theo thói quen mở ra màn hình lớn.
Thế giới ấy sau khi cô rời đi vậy mà thay đổi không ít. Đám chính quyền cao tầng sớm đã cao chạy xa bay, đám người Lôi Hạo lên nắm quyền như lẽ hiển nhiên. Căn cứ tuy rằng thiệt hại nặng nề, nhưng nhờ mạng lưới quan hệ rộng của ba người mà chẳng mấy chốc đã bắt đầu liên minh với các đơn vị khác, hình thành một khối phòng ngự cực kì vững chắc. Trừ những giống loài biến dị ác tính, người ta cũng tìm ra vô số động thực vật biến dị lành tính, không chỉ có thể chăn nuôi trồng trọt mà năng suất, sản lượng so với trước đều tiến một bước lớn.
Anh em họ Lôi đã giữ lời hứa với cô, đứa trẻ Phù Miên được đưa về lại tổ đội Hoàng Kế, những thành viên khác mới đầu còn hơi chần chừ, nhưng thấy bộ ba tổ đội rất thoải mái tiếp nhận việc bảo hộ đứa trẻ này, họ cũng dần thoải mái hơn.
Lần nói dối về cái chết của Phù Miên đã bị đám Lôi Hạo lật tẩy từ lâu. Bọn họ cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi không nói thêm gì, mặt khác bộ ba Hoàng Kế, Châu Vũ, Thẩm Phong lại lặng thinh như tờ, còn tưởng sắp bị giết đến nơi.
Việc cậu thanh niên nói Phù Miên là họ hàng gì đó cũng vì chuyện hôm đó mà bị phát hiện, nhưng mấy người kia không có ý gì là muốn truy cứu, cứ thế đẩy cô bé cho cậu ta thật. Cậu thanh niên là người lương thiện, dường như đã xem em là người một nhà mà bảo ban. Dị năng của Phù Miên quả thực hiếm gặp, nhưng với một đứa bé 13 tuổi thì lại quá khó sử dụng. Đường Hi cũng hiểu được điều này trước khi đi đã để lại cho em số tinh thạch cô tích trữ từ lúc đến. Với cô thì vô dụng nhưng với Phù Miên thì lại rất thích hợp để cường hóa dị năng cho người mới, cũng là để em có thể tự bảo vệ bản thân.
Ngoài lề một chút thì bằng cách nào đó 1802 đã tìm ra vợ chồng bác chủ tiệm mà cô gặp ngày đầu tiên đến vị diện này, cả cặp đôi chim non đã cho cô đi nhờ xe, không biết là may mắn hay nguyên do gì nhưng bọn họ vẫn sống tốt. Mới đầu có hơi khó khăn, nhưng dần dần sinh hoạt cũng đã ổn định ấm êm, đôi lớn tuổi thì bình bình đạm đạm trồng trọt, đôi trẻ tuổi thì cổ vũ lẫn nhau cố gắng.
Kết quả này mĩ mãn đến không thể mĩ mãn hơn, Đường Hi càng xem càng thấy nỗ lực của mình vô cùng xứng đáng.
"Một cái kết có hậu ha?" Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng đến bé gái tóc đen đang đứng ở góc phòng, cười hiền hòa, "Em có hài lòng không?"
Phù Miên vẫn như lần đầu tiên cô gặp, hai má chúm chím, đôi mắt màu biển và một bím tóc thắt nơ nhỏ xinh. Nhưng có gì đó ở cô bé khang khác. Cô bé cũng đáp lại cô bằng một nụ cười ngọt ngào, không còn cái sự dáng vẻ dè dặt khúm núm. Trông em có sức sống hơn hẳn, quả nhiên là một đứa trẻ dễ mến, ban đầu lại e dè tự ti đến vậy.
"Hạnh phúc lắm ạ, cảm ơn chị."
Đường Hi thật ra không quá thích trẻ con, nhưng lời cảm ơn mềm mại này cô muốn không vui cũng không được.
"Đâu nào, chị làm công việc của mình thôi."
Bé gái hơi gãi đầu, có chút ngại ngùng, "Cái đó, chuyện em lừa chị ấy, xin lỗi nhé."
À, mới đầu đúng là ngạc nhiên thật, nhưng Đường Hi cũng không giận mấy. Bà cô già như cô không đâu bị một đứa con nít lừa phỉnh, nói ra đúng là tức quá hóa cười.
"Không sao, chị cũng quên rồi."
Đã nói được lời muốn nói, linh hồn của Phù Miên dần mờ đi, rõ ràng sắp trở về thế giới của em ấy. Cô bé cười tươi roi rói, nhìn về phía cô vẫy tay mà làn nước trong mắt cũng suýt thì rơi ra rồi.
"Đừng có đồng ý linh tinh với mấy linh hồn nữa, cẩn thận bị người ta lừa đi mất đấy. Chị ngốc."
Đứa trẻ nói xong lời ấy, Tinh Hải chỉ còn lại một mình Đường Hi chẳng hiểu thế nào lại ấm hơn cả trước. Cô uống cạn cốc sữa, khẽ cười, mi mắt cong cong, giống như đang vui vẻ với chính mình vậy.
"Một chút cũng không ngốc nhé."
***
4298 từ