Chương 68: Đường trong Thủy cung 5
Nhất thời Tiêu Vũ Hiết không biết nên phản ứng thế nào, cho đến khi Diệp Vân Khinh rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại, cô mới lập tức quay đầu, hỏi anh với ngữ tốc cực nhanh: "Anh tỉnh rồi?"
"Chuyện gì xảy ra?" VỪa tỉnh dậy, Diệp Vân Khinh đã cảm giác tay chân bất lực, đầu choáng váng, anh ta cau mày uống một bình máu: "Anh bị sao vậy?"
Tiêu Vũ Hiết nhanh chóng nói rõ ràng tiền căn hậu quả chuyện bọn họ bị ngất đi, đang nói thì chiến sĩ có thể chất hơi tốt một chút cũng tỉnh lại. Sau khi nghe cô kể thì trầm mặc không nói gì, trong không khí chỉ nghe được tiếng thở dài khe khẽ.
"thể chất của cô ấy hẳn là kém nhất trong chúng ta, vì thế sau khi bị ngất đi mới bị sốc." Thể chất của Diệp Vân Khinh không bằng Tiêu Vũ Hiết, anh ta lại có hai bình máu trong ba lô đã uống hết, chiến sĩ thấy giọng anh ta vẫn yếu ớt, liền đưa cho anh một bình bổ máu của mình.
Nói thì nói vậy, Tiêu Vũ Hiết vẫn có chút hối hận. Nếu sau khi ngửi được mùi máu tanh mà cô chú ý tới, thì có lẽ có thể phát hiện bọn đỉa đã bám vào lưng bọn họ. Đáng tiếc bọn họ vẫn đang trong giây phút thả lỏng sau khi trải qua nguy hiểm, đỉa lại vô thanh vo ơtcs nên ngay cả người có cảm giác hơn người là cô cũng không phát hiện được bọn nó.
Về phần tại sao bọn nó không bám vào người cô, Tiêu Vũ Hiết nghĩ có lẽ là do nội lực của cô. Khi đó cô bắt giữ cá chình điện đã vận nội lực lên, bên ngoài cơ thể được hình thành một lồng khí mỏng, nên chúng không thể lại gần người cô được.
Sau khi tỉnh lại thì chiến sĩ cũng giúp đỡ những đồng đội khác, cho đến khi tất cả đều tỉnh lại. Nghe được có hai người đồng đội một chết một mất tích, mọi người không khỏi cảm thấy uể oải. Đến hiện tại, tám người bọn họ đã mất đi ba người, nhưng điểm tích lũy không đủ nên bọn họ vẫn không thể lùi bước – lùi lại cũng là chết.
Lúc này, sĩ khí có chút sa sút, chiến sĩ và nữ thích khách rúc vào nhau, trân quý thời gian của bọn họ. Mục sư ngồi một mình ở một bên, xuất thần nhìn những bọt nước nổi thành từng vòng. Khi không khí đang vô cùng yên tĩnh thì Diệp Vân Khinh bỗng nhiên hắt hơi một cái.
"Thay hết quần áo ướt đi." Tiêu Vũ Hiết quay đầu đi, ngón tay chạm tới quần áo ẩm ướt và làn da lạnh lẽo của anh ta: "Nếu lúc này anh bị cảm, chúng ta cũng không mang nhiều thuốc."
Cái hắt hơi nho nhỏ của anh ta thành công xua tan đi bầu không khí trầm muộn. Bọn họ cởi quần áo ẩm ướt ra, thay bộ đồ mới khô ráo. Tiêu Vũ Hiết cũng không cần phiền phức như vậy, nội lực của cô đã sấy khô quần áo rồi, dù sao trong bóng tối, moi người cũng không nhìn rõ được động tác nhỏ này của cô.
Khi mọi người thay quần áo xong thì lại bắt đầu lên thuyền, bọn họ đẩy thi thể của nữ pháp sư lên thuyền, ai điếu cho cô ta ba phút, rồi sau đó lại tiếp tục chèo thuyền. Việc đến nước này, mọi người cũng không còn ảo tưởng không thực tế, gửi gắm hi vọng ở lối ra. Tương phản, sau chuyện này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu rằng đoạn đường này mạo hiểm nhường nào, mà bọn họ đi được đến nơi này là may mắn nhường nào.
"Nếu chúng ta chết ở chỗ này." Trong tiếng sóng nước, giọng nói của nữ thích khách bỗng vang lên, cô ta kéo góc áo của Tiêu Vũ Hiết: "Xin hãy thiêu đốt thi thể của chúng tôi thành tro bụi. Nếu có thể, xin chôn chúng tôi cùng một chỗ, hoặc là, vẩy tro bụi chúng tôi cùng một chỗ.
Hình như cô ta nhận định rằng Tiêu Vũ Hiết là người duy nhất có cơ hội chạy đi.
"Đừng nói như vậy." Tiêu Vũ Hiết đột nhiên không trở tay kịp đối với lời phó thác trước lúc lâm chung này. Cô bỗng cảm thấy được gánh nặng trĩu nặng trên vai, nghĩ một đằng nói một nẻo; "Chúng ta sẽ sống sót trở về."
Nữ thích khách cười nhạt một tiếng.
Điểm tích lũy đối với cấp bậc cao thủ trên bảng xếp hạng như Tiêu Vũ Hiết cũng không khó kiếm. Diệp Vân Khinh tất nhiên cũng vậy, nhưng những người khác cũng không giống bọn họ. Những người không đủ tích lũy chỉ có thể liều mình chiến đấu với các quái vật và những hiểm cảnh trong nhiệm vụ bắt buộc. Tỉ lệ tử vong trong nhiệm vụ bắt buộc chỉ cao không thấp, nhất là ở thời kỳ hậu tận thế, mười người không đủ tích lũy thì chỉ có thể sống ba người, mà như thế còn đã khiến họ phải hoan hô rồi.
Tiêu Vũ Hiết thở dài, không suy nghĩ chuyện kiếp trước nữa, dù sống lại một lần nhưng cô cũng không cho rằng nhân loại có thể sống sót... Thực sự quá khó khăn, lực lượng một mình cô trong tận thế căn bản không có bao nhiêu tác dụng, cô chỉ có thể tận hết khả năng của mình để đồng đội của mình còn sống.
Năm người chèo thuyền nhỏ trong Thủy cung yên tĩnh. Cô nhìn xuyên qua kính mắt hồng ngoại thấy chỗ xuống dốc phía trước. Sau khi cảnh báo những người khác mặc áo mưa và giày đi mưa, quả nhiên thuyền nhỏ trượt xuống rất nhanh theo độ dốc, trực tiếp bị đổ nhào bởi xung kích quá lớn này, mấy người vừa đổi quần áo khô xong lại chật vật bị ngâm trong nước, họ nhìn lẫn nhau lại có chút muốn cười.
Tiêu Vũ Hiết lau giọt nước trên mặt, bơi về hướng thuyền nhỏ ở hướng ngược lại, không biết nơi nước đọng này sẽ có bao nhiêu vi khuẩn, vẫn nên nhanh chóng trở lại thuyền thì tốt hơn.
Trong khoảnh khắc cô ôm lấy thuyền nhỏ, thuyền gỗ trên mặt nước bỗng dâng lên cao, một bóng đen làm thuyền nhô lên. Cô lập tức lùi về sau, kéo ra khoảng cách với bóng đen. Lần xung kích lúc nãy khiến cô mất đi kính hồng ngoại, chỉ có thể phán đoán chủng loại của nó bằng cảm giác.
Hình như bóng đen kia không có ý công kích. Nó cao bằng một người, bơi rất thuần thục, hình như nó coi chiếc thuyền này thành món đồ chơi mới của mình, chơi rất vui vẻ, căn bản không chú ý tới những người bên cạnh.
"Là cá heo." Tiêu Vũ Hiết nhận ra nó, ngạc nhiên giới thiệu với những người trong kênh đội ngũ; "Nó là sinh vậ trung lập hảo hữu."
Không cần cô nhiều lời, những người khác đều thấy được, từ trước tận thế cá heo đã nổi tiếng thân thiện rồi, không nghĩ tới sau khi tận thế tới, bọn chúng vẫn còn có thể duy trì chút thiện ý.
"Đương nhiên, không phải tất cả cá heo đều thân mật." Tiêu Vũ Hiết vẫn cầm trường kiếm của mình: "Nhưng đa số đều là trung lập, nếu chúng ta có thể càng thân mật với chúng một chút..."
Vừa hay, trong bọn họ có một thích khách – thuần thú sư có thể phát huy tác dụng. Mặc dù cô ta dùng công kích vật lý làm chủ, nhưng cũng có mấy pháp thuật cơ sở, trong đó có một pháp thuật là "trấn an động vật". Lúc trước cô ta vẫn cảm thấy nó vô tác dụng, bởi cô đã thấy đa số động vật đều là quan hệ đối địch không thể trấn an được. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp được động vật khá là hữu hảo thế này.
Sử dụng pháp thuật này xong, thật ra nên gọi là thần thuật, dù sao cô ta cũng căn bản không cần dùng sách pháp thuật. Không ngờ con cá heo này lại buông thuyền của bọn họ ra, bơi tới gần bọn họ, mọi người cẩn thận trèo lên thuyền, mà nó thì vô cùng thân thiện đi theo bên cạnh du lịch, cho đến khi bọn họ đi qua hai đại sảnh.
Mỗi loại cá đều có lãnh địa của mình, nhìn cá heo biến mất trong bóng đêm, Tiêu Vũ Hiết đánh giá đại sảnh trước mặt, chỉ cảm thấy bên trong vô cùng nguy hiểm.