Vây cá của cá mập hiển thị rất rõ, mọi người vô cùng hoảng sợ, khiến cho thuyền xoay quanh không đi đúng phương hướng, tất cả mọi người ký thác hi vọng vào hai pháp sư tầm xa, thậm chí ánh mắt nhìn mục sư cũng nhiều hơn chút.

Tiêu Vũ Hiết cũng có thủ đoạn công kích từ xa, nhưng hai vũ khí cung tiễn này lại không thể đâm rách da cá của cá mập trong nước được. Diệp Vân Khinh niệm một đoạn chú ngữ dài dòng, trên tay anh ta cầm một miếng băng nho nhỏ, không biết lượm được ở nơi nào trong không gian dị độ nữa.

Mà nữ pháp sư còn lại cũng đang thi pháp, mục sư thì thi triển khinh thân thuật trên thân thuyền, cố gắng khiến thuyền đi nhanh hơn chút, mọi người còn lại đều cố gắng chèo thuyền lùi về sau. Khi khoảng cách của bọn họ và cá mập rút ngắn vô hạn thì pháp thuật của Diệp Vân Khinh cũng hoàn tất. Anh ta vung pháp trượng nước, trên mặt nước xuất hiện từng khối băng sương, cực nhanh tạo ra một bức tường băng. Nữ pháp sư cũng thi triển thuật mê muội thành công, tranh thủ được thêm cho bọn họ mấy phút. Nhân lúc hai con cá mập bị chặn bởi tường băng, đoàn người cực nhanh chèo thuyền, cuối cùng cũng thành công rời khỏi khu vực này.

Khi bọn họ đang khẽ thở ra, nữ pháp sư buông pháp trượng xuống, còn chưa kịp nói gì thì bỗng ngã lộn nhào về phía trước, thuyền gỗ nhỏ lay động, nữ thích khách nhanh tay giữ lại y phục của cô ta nhưng cũng trở nên choáng váng, ngã vào lồng ngực của ông xã cô ta.

Xung kích đột nhiên xuất hiện khiến chiếc thuyền vốn không ổn định này càng thêm sóng sánh, người trên thuyền rớt hết xuống nước, mục sư cũng cảm thấy choáng váng đầu, hắn cô gắng trấn định lại nhưng không thể tránh được việc ngã đầu xuống nước.

Tiêu Vũ Hiết kịp thời mò bọn họ lên, thả bọn họ nằm ngang trên thuyền.

"Tình huống như thế nào vậy?" Cô thói quen quay đầu hỏi Diệp Vân Khinh, lại kinh ngạc nhận ra người luôn đứng sau lưng bày mưu nghĩ kế cho mình cũng đang dùng tay day huyệt thái dương, thân hình lay động.

"Diệp Vân Khinh?" Cô khẽ kêu một tiếng, đỡ anh ta: "Anh không sao chứ?"

Diệp Vân Khinh cố gắng nhếch môi lên trấn an cô, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được choáng váng, rơi vào một vùng tăm tối.

Hiện tại, người thanh tỉnh cũng chỉ còn hai người Tiêu Vũ Hiết và Tank, cô luống cuống, mà Tank cũng vô thanh vô tức... Chờ chút, vô thanh vô tức sao?

"Tôi còn tưởng rằng tôi có thể giấu lâu hơn một chút." Trong Thủy cung yên tĩnh và hắc ám, tiếng nói của hắn vang vọng tầng tầng, có vẻ phá lệ âm trầm, Tiêu Vũ Hiết vịn chặt Diệp Vân Khinh, lùi về sau một bước, trong mắt là vẻ đề phòng được giấu kín.

"Không nghĩ tới lại bị bại lộ nhanh như vậy." Hắn khẽ thở dài: "Sao cô còn chưa ngã?"

"Là anh làm?" Tiêu Vũ Hiết có chút hoang mang: "Bằng cách nào?"

Tank lắc đầu, sau đó mới nhận ra cô không thể nhìn thấy được động tác của mình trong không gian tăm tối này, thế là khẽ nói: "Lúc tôi tiến vào, giẫm lên một con sao biển, cô nhắc nhở tôi chú ý tới buff dưới avatar, cô còn nhớ sao?"

Đương nhiên nhớ kỹ, đây là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên mà bọn họ gặp phải, nhưng mà... Lúc ấy chửng phải hắn cũng không nói gì sao, chẳng lẽ...

"Thật ra anh đã bị lây nhiễm rồi?" Tiêu Vũ Hiết lùi về sau một bước, tay phải trộm lấy ra dao găm từ trong ba lô: "Sau khi giẫm lên sao biển, anh đã nhìn thấy buff rồi?" Tank còn chưa đáp lại, cô lập tức phản ứng kịp: "Không sai, lúc đó anh đã bị lây nhiễm rồi." Nếu như dưới avatar của hắn không có buff, vì để tránh việc tiếp tục đi lên sẽ bị lây nhiễm thì hắn cũng nên lùi về mặt đất, nhưng hắn không có, mà vẫn tiếp tục đi theo bọn họ thăm dò phía trước.

Trừ phi, từ lúc giẫm lên sao biển thì hắn đã bị lây nhiễm, đây là một phút chủ quan đưa đến bi kịch và bất hạnh, nhưng Tank cũng không chủ động rời đi, ngược lại, hắn đi theo mọi người vào trong Thủy cung, tại sao hắn phải làm vậy?

Tiêu Vũ Hiết cơ hồ đã hỏi ra miệng, sau đó lại hình như nghĩ ra được gì đó, nên chỉ im lặng. Còn có thể tại sao cơ chứ? Bản tính ích kỷ.

Cũng đúng, moi người cùng vào Thủy cung, cùng lội nước, nhưng những người khác bình yên vô sự, chỉ có hắn bị ký sinh, sinh mệnh treo ngược từng thời khắc, sao lại không có suy nghĩ trả thù thế giới, trả thù đồng đội cơ chứ?

"Anh làm bằng cách nào?" Tiêu Vũ Hiết cảnh giác nhìn hắn, dù cô biết hắn không nhìn thấy trong bóng tối.

"Không phải tôi làm." Tank nói, lời nói của hắn lại có chút chân thành: "Không phải tôi làm chuyện này, tôi cũng không biết nó xảy ra thế nào, nhưng, thấy bọn họ thế, tôi lại cảm thấy... không còn bất công nữa. Hóa ra xui xẻo không chỉ mình tôi." Hắn tự giễu nói; "Lúc đầu tôi còn định làm chút chuyện, thấy bọn họ sắp bị đoàn diệt lại bỗng cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên. Vì thế, đúng vậy, tôi không định làm gì cả, tôi chỉ dự định tìm một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi kết cục của mình."

"Anh biến thành zombie sao?" Nghe tiếng lội nước của hắn, Tiêu Vũ Hiết bỗng hỏi.

Nhìn xuyên qua kính mắt hồng ngoại của cô, Tank cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay, giống như là thừa nhận. Tiêu Vũ Hiết nhìn bóng lưng hắn biến mát rất nhanh trong bóng tối, cung tiễn yên lặng xuất hiện trong tay cũng không biết có nên kéo ra hay không.

Dù lý trí cô mách bảo không thể để một người chơi gần tới thời kỳ trung tận thế chuyển đổi thành zombie, thế thì mức độ nguy hiểm của hắn sẽ tăng lên gấp mấy lần. Hơn nữa, trong hoàn cảnh Thủy cung đen như mực này, còn có những con cá đang lặng lẽ tiềm phục và thêm một zombie mạnh mẽ nữa, liệu cô có thể đối phó được không, và còn những đồng đội không biết tại sao lại ngất đi này nữa...

Nhưng, cô cũng biết, hiện tại Tank vẫn là một người sống, hắn không thừa nhận mình làm những đồng đội khác ngất đi, Tiêu Vũ Hiết vẫn có chút tin tưởng hắn. Hơn nữa, hắn còn lộ ra điểm yếu phía sau lưng cho cô, điều này khiến Tiêu Vũ Hiết càng thêm không hạ thủ được.

Lý trí và tình cảm tranh đấu khiến cô căng rồi lại trùng cung, cuối cùng, chỉ trơ mắt nhìn hắn bước vào bóng tối.

Vừa đã không hạ thủ được, Tiêu Vũ Hiết đương nhiên càng sẽ không đuổi theo giết chết hắn, cô thở dài, cất cung tiễn lại vào ba lô, nhíu chặt mày nhìn tình hình các đội hữu trên thuyền, không nghĩ ra được nguyên nhân bọn họ ngất đi một chút xíu nào.

Một người không có khả năng bỗng dưng té xỉu, huống chi là một đám người. Hơn nữa, tại sao cô lại không xảy ra chuyện gì? Với Tank thì còn có thể giải thích là bị ký sinh vật ký sinh sắp biến thành zombie, nhưng còn cô thì sao? Cô chỉ có thể chất, nhanh nhẹn và cảm giác cao hơn mọi người, vẫn là người bình thường, tại sao cô lại vẫn thanh tỉnh?

Cô nhớ lại những chuyện gặp phải trên đường, Tank giẫm lên sao biển, bọn họ gặp sứa, pháp sư học kiến trúc bị điện giật chết... Chờ chút, cá chình điện?

Tiêu Vũ Hiết bỗng lóe lên suy nghĩ, cô nhớ lại cảnh lúc bước ra đại sảnh và tiếng bịch đó, pháp sư học kiến trúc chắc chắn là bị cá chình điện giật chết rồi, nhưng, tại sao sau khi cá chình điện chết, thi thể của hắn lại động?

Cô nghĩ nửa ngày cũng không có chút manh mối nào, dứt khoát mở đèn pin trong bọc của mình ra, xem tình trạng thân thể của mấy người này. Mạch đập của họ rất nhẹ, mặt trắng bệch, trông như cảnh tượng thê thảm của pháp sư học kiến trúc vậy. Tiêu Vũ Hiết cơ hồ có thể xác nhận được dị trạng của họ nhất định là có liên quan đến đại sảnh nơi mà pháp sư kia chết đi. Cô không có chút đầu mối nào, thế là lấy ra bình máu và mana trong balo ra, đút cho Diệp Vân Khinh.

Sắc mặt anh ta hồng lên một chút, nhưng chớp mắt lại trở lại vẻ trắng bệch như trước.

Mất máu! Tiêu Vũ Hiết thấy vậy, sáng mắt lên. Tin tức kiếp trước quá nhiều, quá phức tạp, bỗng nhiên bảo cô nhớ tới mọi chuyện thì có chút khó khăn, nhưng đặc trưng của mất máu rõ ràng như thế, vậy chắc chắn là đỉa rồi.

Tiêu Vũ Hiết rón rén cởi quần áo của Diệp Vân Khinh. Quả nhiên, sau lưng anh ta, thậm chí trên bắp chân là những con đỉa lớn đen sì. Sau khi biến dị thì chúng càng thêm dễ ẩn giấu, tốc độ hút máu cũng nhanh hơn, bọn nó bám vào làn da người rất êm ái, nhẹ nhàng, cơ hồ không có chút cảm giác nào. Lúc hút máu, bọn nó sẽ tiêm vào cơ thể người một loại thuốc tê, càng thêm khiến cho người ta không phát hiện được.

Cuối cùng cô cũng hiểu được mùi máu tanh lúc mới nướng cháy cá chình điện là từ đâu mà có, không phải bay ra lúc cá chình điện bị nướng cháy mà là mùi đỉa hút máu. Có lẽ trong nháy mắt đó bọn chúng đã bắt đầu hút máu, sau đó liền không ngửi thấy nữa.

Đối phó với loại sinh vật nhỏ này không thể dùng sức mạnh. Nó có hai giác hút, dùng sức nhổ đi sẽ khiến nó hút càng chặt hơn, thậm chí nhổ gãy giác hút của nó sẽ gây ra lây nhiễm. Tiêu Vũ Hiết khẽ vỗ vào lưng Diệp Vân Khinh, dùng lực đạo chấn động này để chấn hết bọn đỉa xuống.

Từng con đỉa trên lưng anh ta rụng xuống , còn mang theo máu huyết, Tiêu Vũ Hiết đeo găng tay lên, giết chết hết bọn chúng, những huyết dịch bị mất đi có lẽ phải có mấy bình máu mới có thể bù lại được.

Khi cô diệt hết đỉa trên người Diệp Vân Khinh, Tiêu Vũ Hiết lại cho anh ta uống một bình máu nữa, lần này, cuối cùng hô hấp của anh ta cũng ổn định lại. Tiêu Vũ Hiết không dám trì hoãn, vội vàng tìm nữ pháp sư có mạch đập yếu nhất, làm như với Diệp Vân Khinh. Nhưng dù uống xong bình máu thì hô hấp của cô ta vẫn yếu ớt như cũ, thậm chí gần như không thể sờ được mạch đập nữa.

Tiêu Vũ Hiết không thể giúp được gì thêm nữa, còn có những người khác đang chờ cô cứ, mà bình máu trong ba lô của cô cũng không nhiều, sau khi cứu lại nữ thích khách, bình máu của cô cũng hết sạch, chỉ có thể diệt hết đỉa trên người mục sư và chiến sĩ, chờ mọi người tỉnh lại.

Bởi vì xử lý quá nhiều đỉa mang theo mùi máu tươi, gần đại sảnh kia lại có cá mập ẩn núp, Tiêu Vũ Hiết không dám ở nguyên một chỗ, cô đẩy thuyền có những đồng động về phía trước. Trong tiếng nước rầm rầm, cô cảm giác được một tiếng hít thở nhỏ bé yếu ớt ngừng lại.

Cô bất giác sờ mạch đập của nữ pháp sư.

Không có, không có mạch đập.

Cô ta đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play