@MaiNguyen: Ta đã nhận được rồi nhé nàng. Mai sẽ đăng hai chương nàng Edit ~~hihi~~~. Nếu nàng có thời gian thì Edit tiếp giúp ta chương 73 nhé! Yêu nàng nhiều~~~
Chương 69: Đường trong Thủy cung.
Càng đến gần đại sảnh này, Tiêu Vũ Hiết càng có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm mà từ lâu cô đã quen thuộc.
Cô nói dự cảm không lành của mình cho những người khác, mọi người lặng im không nói gì, hình như đã chấp nhận số phận của mình, mặc cho chiếc thuyển nhỏ thuận theo dòng nước xông vào đại sảnh. Nữ thích khách nắm chặt hai con dao găm trên tay, chiến sĩ lau sạch lưỡi búa của mình, mục sư lật sách pháp thuật, cả chiếc thuyển nhỏ quanh quẩn bầu không khí bi tráng.
Trong tiếng nước chảy ào ào, thuyền nhỏ yên lặng trượt vào đại sảnh này, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ giật nảy mình.
San hô, cả đại sảnh đều là đá san hô, những tảng đá san hô sinh trưởng vượt qua cả mặt nước, như những loài cay nào nó, thỉnh thoảng mọc ra một gốc đại thụ che trời. Bốn vách tường cũng là một đám san hô như đám dây thường xuân, dù không có nước tưới nhuần, chúng vẫn mạnh mẽ chiếm hữu mặt tường.
Những đội viên khác không có cảm giác mạnh mẽ như Tiêu Vũ Hiết, bọn họ chỉ thấy bóng đen to lớn nhô ra khỏi mặt nước và bám trên vách tường, còn tưởng rằng là loài cá mập nào đó, bị dọa đến mức hô hấp cũng chậm lại.
"Là san hô." Tiêu Vũ Hiết nhắc nhở trong kênh đội ngũ, cô mở đèn pin trong túi của mình ra, nơi nào đèn pin chiếu đến là nơi đó rực sáng bởi những rặng san hô đủ mọi màu sắc, chỗ lộ ra mặt nước là màu trắng, trong nước còn có màu vàng nhạt, xanh biếc, cam, lam, hồng..., hình dạng cũng đủ loại thiên kỳ bách quái, có giống nhánh cây, giống cây nấm đột ngột mọc lên trên mặt nước, giống não người, giống hoa loa kèn nở hoa... khiến Thủy cung đen như mực biến thành thế giới đáy biển vô cùng mỹ lệ. Bọn chúng dập dờn trong nước mềm mại như rong biển, nhìn giống y hệt san hô bình thường.
Nhưng Tiêu Vũ Hiết sẽ không vì bề ngoài của chúng mà thả lỏng cảnh giác, thực tế là, lông tơ cô đều dựng đứng hết lên rồi. Kiếp trước từng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô rất rõ ràng nguy hiểm nhất là gì... Không phải cá đơn lẻ hoặc một đám cá, mà là... hoàn cảnh.
Con người tự hào nhất là đã cải tạo địa cầu thành thành phố thích hợp cho bọn họ sinh sống, nhưng sau tận thế, kỹ năng này dần bị các loại thực vật nắm giữ. Kiếp trước, những động thực vật biến dị kia cũng như nhân loại, biến địa cầu với những thành phố này cải tạo thành rừng rậm thực vật, sào huyệt của động vật. Giống như những con nhện trong ga tàu điện ngầm. Hiện tại Tiêu Vũ Hiết vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi giẫm lên tơ nhện, thứ cảm giác xốp xốp dính chặt đó, còn có chất nhầy thỉnh thoảng nhỏ giọt từ trên đỉnh đầu xuống.
Hiện tại, cô lại đối mặt với tình huống như lần trước, nhưng lần này, san hô có được ưu thế trời sinh: Nước. Dù sao, nhân loại không thể hô hấp trong nước được, mà bởi vì lực cản của nước, công kích vật lý cũng rất khó có hiệu quả. Nhìn một đám san hô chi chít dưới nước, dùng kinh nghiệm kiếp trước của mình, Tiêu Vũ Hiết có thể khẳng định rằng nếu bị rơi vào trong nước thì chỉ còn cái chết.
Thuyền nhỏ lẳng lặng ngừng ở cửa đại sảnh, một lùm san hô nhô ra khỏi mặt nước ngăn cản đường đi của bọn họ, nữ thích khách có vẻ không ý thức rõ được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Hình như cô ta bị thế giới biển mỹ lệ này làm mất phương hướng, không nhịn được vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị chồng cô ta kéo lại, cô ta còn chưa hết lưu luyến nói: "Những rặng san hô này, thật xinh đẹp."
"Bọn chúng là sống." Tiêu Vũ Hiết không thể không cảnh cáo những đội hữu của mình: "Mọi người nhìn thấy san hô, chỉ là vỏ bọc của nó mà thôi."
Những người khác sợ hãi cả kinh, ánh mắt nhìn san hô từ vẻ thưởng thức chuyển sang đề phòng và cảnh giác.
Thân thể san hô rất nhỏ, bọn chúng có rất nhiều "Miệng", nhưng dùng chung một dạ dày, mọc chung quanh miệng là rất nhiều xúc tu, xúc tu có thể kéo dài ra ngoài, phía trên có gai, khi gặp được con mồi sẽ tự động đâm vào thân thể đối phương, trên gai mang theo độc tố. Bình thường mà nói, san hô chỉ có thể bắt giữ chút sinh vật nhỏ, nhưng sau khi tận thế tới thì khác. Tiêu Vũ Hiết từng nghe nói có một rặng san hô giết chết cả một con mãnh hổ, mặc dù không biết câu chuyện này từ đâu mà ra nhưng cũng đã đủ chứng minh mức độ nguy hiểm của san hô.
Huống chi, hiện tại bọn họ không chỉ đối mặt với một rặng san hô mà là cả một đại sảnh... Tiêu Vũ Hiết không biết phải hình dung thế nào.
Khi mọi người đang nhìn nhau, đèn pin bỗng nhiên chiếu được vết tích của bầy cá bơi tới chỗ bọn họ, màu sắc của những loài cá này vô cùng rực rỡ, vây cá trên thân nó giống như một cây quạt thật to. Chúng bơi nhanh vô cùng, do có "tri thức tự nhiên" cấp cao nên dù cô chưa từng gặp qua loài cá này, vẫn được trò chơi nhắc nhở mà kịp phản ứng lại: "Cá sư tử, tôi nhớ rồi, nó có kịch độc, dù trước khi biến dị đều có thể độc chết người, lại càng đừng nói là sau tận thế."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vừa mở đầu thì đã trông thấy san hô như có sinh mệnh mà đồng loạt mở rộng, sau đó bắn lên như lò xo, cường độ kia vừa hay để đàn cá sư tử đang bơi tới phía trên nó bắn ra khỏi mặt nước, bay thẳng tới trên mặt Tân Miên đang ở trên thuyền.
Sự tình xảy ra quá đột nhiên, những người trên thuyền còn chưa kịp phản ứng, dù Tiêu Vũ Hiết kịp thời quăng dao găm ghim lại con cá đang bắn tới trên mặt Tân Miên nhưng vẫn không thể ngăn được những con cá phía sau bay tới mặt cô ta. Khi mọi người dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn Tân Miên chết dưới nọc độc của cá, không ngờ ông xã của cô ta còn phản ứng nhanh hơn Tiêu Vũ Hiết, hắn trực tiếp ôm vợ mình xoay tròn, lưng lộ ra ngoài. Dưới góc nhìn của Tiêu Vũ Hiết, bảy tám con cá sư tử thắng tắp cắm trên lưng chiến sĩ, giống như những cây cờ đón gió phấp phới vậy.
"Mục Kỳ!" Tân Miên thét lên tên chồng mình, vô ý thức ôm hắn, độc tính của cá sư tử rất mạnh, chỉ mới có ba bốn mươi giây, hai tay đang chăm chú bảo vệ vợ của Mục Kỳ rũ xuống, đầu hắn cũng trĩu xuống trên vai vợ mình, cả người rũ xuống trên người cô ta, đã mất hô hấp.
"anh tỉnh lại, anh tỉnh lại nhìn em đi." Cô ta đặt mông ngồi quỳ chân trên thuyền, hai tay nâng mặt chồng mình, bất lực vuốt ve khuôn mặt dần lạnh lẽo của hắn. Bởi vì độc tính phát tác nên sắc mặt hắn xanh lét, dưới ánh sáng đèn pin của Tiêu Vũ Hiết trông có vẻ rất đáng sợ, nhưng Tân Miên căn bản không thể tin tưởng được chồng mình đã chết bất thình lình như thế. Nước mắt cô ta xuôi theo khuôn mặt chảy xuống thuyền, ngón tay còn đang tìm kiếm trên mặt chồng, cứ như đang tìm kiếm dấu vết gì đó chứng minh hắn còn sống vậy. Cho đến khi mục sư giữ chặt cổ tay cô ta, nói; "Anh ấy chết rồi."
Câu nói này giống như cọng rơm cuối cùng, lập tức khiến cô ta tan vỡ, cô ta phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cả Tiêu Vũ Hiết đều có chút động dung. Tiếng khóc như tiếng quạ đen kêu thê lương trên nhánh cây trơ trụi, điên dại ôm chồng mình: "Tại sao người chết đi không phải là em? Tại sao anh lại ngốc như vậy?"
Tiêu Vũ Hiết khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn chăm chú vào rặng san hô. Tựa hồ bị đàn cá sư tử công kích khiến chúng thức tỉnh, những rặng san hô trong đại sảnh như được tỉnh lại từ trong giấc ngủ ngọt ngào, vươn ra xúc tu của mình theo làn sóng nước.