Chương 67: Đường trong Thủy cung 4

Mọi người đề phòng nhìn chăm chú vào bóng đen kia, ngón tay nữ thích khách đặt trên chốt mở đèn pin, trong lúc nhất thời không biết có nên đóng lại nó không.

Ngay trong thời khắc cô chần chừ, bọn họ rốt cục nhìn thấy rõ ràng con cá này qua ánh đèn pin. Từ giây đầu tiên nhìn thấy nó, Tiêu Vũ Hiết đã nhận ra ngay, đây là cá chình điện. Cá chình điện bình thường có thể phóng điện làm choáng váng ngựa và trâu trong sân, càng đừng nói đến cá biến dị sau tận thế, điện chết một người cũng bất quá chỉ là chuyện cỏn con.

"Móa!" Chiến sĩ mắng một tiếng trong kênh đội ngũ: "Làm sao bây giờ?"

"Bình thường nó chỉ phóng ra một lượng điện nhỏ để cảnh cáo chúng ta." Tiêu Vũ Hiết nói với bọn họ: "Nhưng khi toàn lực phóng điện thì tuyệt đối có thể giật chết người."

"Nó vừa giật chết một người, có lẽ sẽ không nạp điện được nhanh như vậy chứ?" Nữ pháp sư nơm nớp lo sợ hỏi trong kênh đội ngũ, cô ta không mảy may cảm nhận được nếu là lúc bình thường mà nói vậy thì đã làm trò cười cho mọi người rồi. Cá chình điện còn có thể nạp điện sao?

Có lẽ trước tận thế sẽ không, nhưng hiện tại Tiêu Vũ Hiết không thể xác định.

Cá chình điện dựa vào việc phóng điện để xác định con mồi. Một khi phát hiện con mồi sẽ phóng điện công kích, khoảng cách bọn họ với nó gần như thế, dù Tiêu Vũ Hiết có thể chất mạnh hơn cũng không dám chắc mình sẽ may mắn thoát được. Đương nhiên, nếu như cô muốn chạy thì cũng dễ như trở bàn tay, nhưng nếu vậy có lẽ các đội hữu của cô liền xong rồi.

"Trong ba lô của tôi có lưới đánh cá.' Diệp Vân Khinh nói trong kênh đội ngũ: "nếu có người có thể vớt nó lên khỏi nước, chúng ta sẽ an toàn."

Anh ta nói có người đương nhiên là chỉ Tiêu Vũ Hiết, mà nữ thích khách tưởng anh ta nói mình, thế là đáp lại một cách chẳng hề ôn tồn: "Anh cũng không nhìn xem chúng ta đang ở chỗ nào, giữa đại sảnh, vách tường cách nhau xa vậy, lại không có bể cá, ngoài trần nhà thì không có chỗ mượn lực, tôi không làm được."

Mà Diệp Vân Khinh chỉ yên lặng đưa lưới đánh cá cho Tiêu Vũ Hiết. Lưới đánh cá này có một que gỗ dài, lưới được dệt thành từ cây gai, trông rất kiên cố. Cô đẩy kính mắt hồng ngoại lên, ngẩng đầu quét mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng lấy cung ra, bắn một phát lên trần nhà, mũi tên thẳng tắp đâm vào trần, chỉ lộ ra nửa thân tiễn và đuôi tên vẫn còn rung nhè nhẹ.

Lúc này, con cá chình điện kia đã từ từ bơi tới chỗ bọn họ, Tiêu Vũ Hiết phi lên như bích hổ du tường, hai tay hai chân chộp vào trần nhà, ngón tay cắm vào trần nhà nhẹ nhàng như cắm vào đậu hũ vậy, nhưng dưới con mắt của các đội viên, hình như cô đang mượn lực của mũi tên kia – mặc dù bọn họ cũng không biết cô làm thế nào, nhưng dù sao cũng hợp lý hơn là một người trống rỗng treo mình trên trần nhà.

"Woww" Nữ thích khách không nhịn được thốt lên kinh ngạc: "Cô ấy thật lợi hại, tôi tuyệt đối không thể làm được như thế."

Sau khi cố định bản thân lại, Tiêu Vũ Hiết lấy lưới cá từ trong ba lô ra, đo khoảng cách của thanh gỗ đến mặt nước, cảm giác thanh gỗ này không dài như vậy, cô nhíu mày, vận chuyển nội lực, tay chân trái cắm vào trần nhà mà như cắm vào đậu hũ, nắm chặt gạch đá bên trong. Sau khi cố định bản thân, cả người cô treo trên trần nhà như một chữ "Đại" dựng thẳng, tay phải hơi dùng lực, tay mắt lanh lẹ vớt con cá chình điện kia ra khỏi mặt nước. Lúc này, khoảng cách của nó cũng chỉ cách mọi người chừng hai mét.

"Có thể bỏ con cá này vào trong ba lô sao?" Cô thử nhét túi lưới chứa cá vào ba lô, nhưng không được, cô nhảy từ trên trần nhà xuống nước, cẩn thận không để con cá này tiếp xúc với mặt nước, : "Hiện tại xử lý nó như thế nào?"

Đáp án của Diệp Vân Khinh là một Hỏa cầu thuật, trực tiếp đốt cả cá và lưới thành mtooj khối cháy đen, mùi khét bốc ra, trong đó còn có mùi máu tươi, Tiêu Vũ Hiết hít một cái, nghĩ mùi máu tanh này giống như mùi cá phát ra nên không để ý.

Còn chưa đi hết Thủy cung đã liên tục gặp hai lần nguy hiểm ngoài ý muốn, những thành viên tiểu đội không nhịn được muốn đánh trống lui quân: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Có nên lùi lại không, ngày khác trở lại?"

Diệp Vân Khinh cũng cảm thấy lội nước đi quá nguy hiểm, dù sao lần thám hiểm này là Thủy cung, có thể tưởng tượng được là nguy hiểm chủ yếu đến từ những sinh vật trong biển. Thêm nữa, nước mưa biến nơi này thành một bãi nước đọng, không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu sinh vật kỳ lạ nữa.

"Vậy chúng ta lui lại trước?" Anh ta đề nghị: "Trở về xem có thể làm thuyền độc mộc không?" Tháng này anh ta chuyên rèn luyện làm thuyền độc mộc bằng đủ loại vật liệu gỗ, có lẽ còn chưa phải là một thợ mộc chuyên nghiệp nhưng đối với việc chế tạo thuyền độc mộc cũng đã sớm quen tay hay việc rồi.

Ngay cả người có trí lực cao nhất là anh ta đều nói như vậy, tất nhiên những người khác thì liên tục phụ họa rồi. Mây người chuẩn bị lui về, nhưng trong nháy mắt khi bọn họ rời khỏi đại sanh, Tiêu Vũ Hiết bỗng quay đầu nhìn thoáng qua thi thể của pháp sư học kiến trúc. Mặc dù trong đại sảnh đen như mực, cách cũng xa, dù đeo kính hồng ngoại cũng không nhìn rõ ràng, nhưng Tiêu Vũ Hiết luôn cảm thấy hình như hắn ta đang động đậy.

Là ảo giác sao?

Trong khoảnh khắc khi cô bước khỏi đại sảnh, thi thể pháp sư học kiến trúc rơi vào trong nước, rầm vang một tiếng. Nếu Tiêu Vũ Hiết lại gần hơn một chút sẽ phát hiện, thân thể hắn khô cằn, giống như một con cương thi vậy.

Tuy nói trở về theo đường cũ, nhưng đường rẽ trong Thủy cung quá nhiều, hầu như đường nào cũng có thể đi thông được, hơn nữa trong này cũng quá tối. Sau khi trải qua hai chuyện nguy hiểm vừa rồi, nữ thích khách cũng không dám dùng đèn pin đi đầu một mình nữa. Lần này trận hình của bọn họ có thay đổi chút xíu, Tank và nữ thích khách đi đầu, chiến sĩ và nữ pháp sư đi sau bọn họ, tiếp đó mà mục sư, Tiêu Vũ Hiết và Diệp Vân Khinh cuối cùng. Bọn họ rẽ ngang rẽ dọc, lại qua một đại sảnh chưa từng tới, đại sảnh này vừa vặn bày biện một mô hình thuyền.

Sau khi thấy thì những thành viên trong tiểu đội mừng như bắt được vàng, chiếc thuyền này trông tuy hơi nhỏ nhưng lại đủ cho cả đoàn người ngồi vào, hơn nữa nó dùng gỗ điêu khắc, chỉ là thuyền tương liên với móng, trước tiên bọn họ cần tách chúng ra trước đi, chiến sĩ dâng ra vũ khí búa của mình.

"Sao cả đoạn đường này anh cũng không nói gì." Khi mấy người vây xem chiến sĩ và Tank chặt gỗ, Diệp Vân Khinh hỏi mục sư luôn im lặng đi theo bọn họ. Vị mục sư này chỉ cùng đi theo thuyền trưởng tiên sinh kiểm tra thuyền, còn từ khi vào Thủy cung thì hắn chẳng phát ra tiếng nào.

Mục sư cười khổ một tiếng, nói: "Tôi có cảm giác rất mẫn cảm, không phải ngũ giác mà là giác quan thứ sáu." Hắn im lặng một chút mới nói; "Tôi có dự cảm không lành."

Tiêu Vũ Hiết không lên tiếng, thế giới tận thế là như vậy, hầu như đi đâu cũng chẳng yên ổn.

Hình như mục sư hiểu được sự im lặng của họ, tiếp tục nói: "Tôi vẫn luôn có thể cảm giác được loại dự cảm này, chỉ là hôm nay đặc biệt mãnh liệt, không phải tôi nói chuyện giật gân, tôi luôn cảm thấy lần này chúng ta sẽ bị diệt toàn quân."

"Chỉ có một tia sinh cơ." Người khác còn chưa phản bác miệng quạ đen của hắn, hắn đã tự giác ngậm miệng lại, dù ai hỏi thế nào cũng ngậm miệng. Nhưng cái thái độ này lại khiến người khác có chút khủng hoảng, chiến sĩ vung lưỡi búa không nhanh và có lực như ban đầu.

Thật vất vả lấy thuyền gỗ khỏi móng, mọi người đồng tâm hiệp lực đẩy thuyền vào trong nước. Thấy nó có thể nổi lên liền thử ngồi vào trong, Tiêu Vũ Hiết tự nhận là kẻ tài cao gan cũng lớn, liền ở trong nước giữ đúng hướng thuyền cho bọn họ. Sau khi những người khác đã ngồi hết lên, chỉ có Diệp Vân Khinh và mục sư còn ở lại trong nước đọng, nhưng trông chiếc thuyền có vẻ không còn chứa được người nữa.

Dù sao chiếc thuyền này cũng chỉ là mô hình, mặc dù đủ dài nhưng không đủ ổn định. Dù sao cũng phải được tạo ra để xuống nước, tính cân bằng hơi kém, hơi không chú ý sẽ lật, cũng may trong đội ngũ có hai pháp sư một mục sư, nữ pháp sư dùng thuật khinh thân với thuyền, quả nhiên nó trở nên ổn định không ít, chí ít có thể tiến về phía trước.

Diệp Vân Khinh mượn tay Tiêu Vũ Hiết một bước tiến vào thuyền, mục sư cũng hơi do dự bước lên, cuối cùng là Tiêu Vũ Hiết. Bọn họ dùng các loại vũ khí trong ba lô, quạt, gỗ trôi tới để làm mái chèo, cố hết sức chèo thuyền. Lúc đầu không có kinh nghiệm nên thuyền nhỏ cứ xoay quanh một chỗ, mãi mới khiến cho nó tiến lên theo hướng họ chỉ huy.

Mặc dù bọn họ vạch ra phương hướng như đúng rồi, còn có Diệp Vân Khinh cung cấp la bàn chỉ đường, nhưng bốn phía Thủy cung thông nhau, mỗi sảnh đều như có liên quan, lúc đầu bọn họ không tìm được đường ra, thậm chí còn càng vào sâu trong Thủy cung, bốn phía đen như mực, chỉ có tiếng chèo thuyền và ánh sáng đèn pin của nữ thích khách.

"Tôi cảm thấy nước đọng ở đây ngày càng sâu." Tiêu Vũ Hiết thử cân nhắc chiều sâu của nước: "Nếu như tôi đi trong nước thì có lẽ phải tới ngực rồi."

Nghe vậy, mọi người càng ra sức chèo thuyền, hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng Diệp Vân Khinh cứ cảm thấy nơi này quá mức yên tĩnh, có chút quỷ dị.

Hoặc là sẽ có sinh vật tiềm phục trong nước, hoặc là... Anh ta chọc vào mục sư bên cạnh, hỏi đối phương trong kênh đội ngũ: "Anh dự cảm không lành ở chỗ nào?"

Mục sư chần chờ nửa khắc mới khẽ nói: "Tôi thấy, trên người chúng ta bao phủ một tầng huyết sắc, chỉ có cô ấy là không có." Nói xong chỉ vào Tiêu Vũ Hiết.

Tiêu Vũ Hiết ngây thơ, không rõ hắn chỉ điều gì.

Khi bọn họ đang cố gắng rời khỏi đại sảnh này, nữ thích khách bỗng hô hấp dồn dập lên, đèn pin của cô ta chiếu ra phương hướng, thấy có vây cá đang di chuyển trên mặt nước đen như mực tới chỗ bọn họ.

Đây chẳng lẽ là... cá mập?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play