Máy bay chở khách từ Tam Á về, do tuyết rơi nên chuyến bay đến trễ.
Trong khu vực sảnh đến, hai nam một nữ vừa mới xuất hiện, đã bị phóng viên chuyên cắm chốt ở đó chụp hình được.
Một người trông khoảng 30 tuổi, đẹp trai phóng khoáng, phong cách England, đeo mắt kính gọng vàng, cả người toát ra một khí chất sành điệu, nắm tay một cô gái xinh đẹp, là của bạn gái mới của gã, một nữ diễn viên hạng 2.
Một người đàn ông khác thì đeo kính râm, cực kỳ gầy, mặc đồ thời trang, nhìn kỹ có thể nhận ra, cậu là streamer đang "hot" hiện nay, ca sĩ đã ký hợp đồng với công ty âm nhạc, Hứa Duệ.
Có cô gái la lên: "Cậu Hứa."
Fan hay non-fan đều giơ điện thoại ra chụp, phóng viên xông tới như được bơm máu gà.
"Lệ tổng, xin hỏi tin tức Phong Kình có kế hoạch thu mua NAYA là có thật không?"
"Anh Hứa, có tin nói, anh không định ký tiếp với công ty âm nhạc..."
"Lệ tổng..."
"Xin lỗi, Lệ tổng mới vừa xuống sân bay, hôm nay không nhận phỏng vấn, tất cả những tin tức mới nhất trên Weibo chính thức của Phong Kình mới chính xác." Trợ lý nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy bút ghi âm đang chỉa tới trước mặt Lệ Uy Dương, chậm rãi nói, "Xin lỗi, Lệ tổng đang chờ người, xin nhường một chút."
Chờ người?
Mới vừa xuống máy bay đã chờ người?
Thông thường hẳn là người đón chờ mới phải, người nào có thể để Lệ tổng tàu xe mệt nhọc còn phải chờ đợi như vậy?
Xung quanh yên tĩnh lại, qua đủ 20 phút sau.
"Đến rồi."
Trợ lý tinh mắt, nhìn một cái đã thấy trợ lý Phương của Hằng Thương từ đằng xa đi tới, y mở đường ở phía trước, thỉnh thoảng ngăn đám người đâm đầu tới, người ở phía sau y, không phải Thương Vũ Hiền thì là ai.
Lệ Uy Dương ôm bạn gái, đẩy cặp kính gọng vàng: "Ê, bên đây."
Thương Vũ Hiền nghe tiếng, giương mắt, dừng bước, trước khi phóng viên phản ứng lại, quay người, trở về, đi thẳng đến lối ra.
Lệ Uy Dương: "..."
Phóng viên A: "Kiểu trâu bò gì đây?"
Phóng viên B: "Tôi có phải hoa mắt không vậy, người đó là Thương tổng à?"
Phóng viên N: "Vãi lòn vãi lòn, Thương Vũ Hiền!"
Đúng là tên của người, bóng của cây. (*)
(*) Danh tiếng của một người là vô cùng quan trọng.
Các ký giả xác nhận ánh mắt, ngồi xổm cả buổi trời, ban đầu còn có hơi bực bội, trước mắt xem ra, không phỏng vấn cũng chẳng thiệt thòi, có thể nhìn thấy Thương Vũ Hiền chính là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay! Trong giây lát đã đánh sẵn cả một bản thảo trong đầu: Ông chồng quốc dân đi du lịch về tới sân bay khổ sở chờ đợi, tổng giám đốc nhã nhặn khiêm tốn đích thân ra mặt đón là sao đây?
Trong sự bàn tán của phóng viên, Hứa Duệ ở bên cạnh sửng sốt một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo bước chân của Lệ Uy Dương.
Từ lần trước tình cờ gặp trên máy bay, Lệ tổng vẫn luôn hẹn cậu ra ngoài đi chơi. Cuối năm, Hứa Duệ đúng lúc còn thiếu nhiệm vụ phát trực tiếp 40 mấy tiếng, hôm đó tàn cuộc không vui với Sâm Lãng ở nhà trọ, không bao lâu đã đi Tam Á với Lệ Uy Dương. Một nhóm người chơi hết một tuần, vừa nãy trên máy bay, Lệ tổng nói có một người bạn tới đón, Hứa Duệ không ngờ rằng, sẽ là người có lai lịch lớn như vậy.
Bạn bè của Lệ tổng nhiều, những người đó, ra ngoài chơi một chuyến trở về, Hứa Duệ cũng dưới sự giới thiệu của đối phương quen biết không ít người có địa vị cao. Nhưng mọi người ai cũng biết, người bạn thân nhất của Lệ Uy Dương, là tổng giám đốc của Hằng Thương Thế kỷ, Thương Vũ Hiền.
Người đó...
Có hơi khó gần.
Theo lời của Lệ Uy Dương nói, chính là "từ nhỏ đã không hoà đồng", cho dù thân phận của anh cao hay thấp, có duyên với hắn, nhảy lên mái nhà dỡ ngói sao cũng được, nếu hắn thấy ai không vừa mắt, đưa vàng tặng bạc cũng không thèm quan tâm.
Ngoài những bức ảnh chụp nghiêng, chụp bóng lưng, chụp mờ của tổng giám đốc được hoan nghênh nhiệt liệt trên Weibo, thì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thương tổng bằng xương bằng thịt.
Hứa Duệ thay đổi ý nghĩ nhanh như tia điện, kéo hành lý, tăng nhanh bước chân.
Khác với con ông cháu cha của Phong Kình, Thương Vũ Hiền không phải là Thương nhị đại bình thường --
Nghe nói, nhà họ Thương khởi nghiệp nhờ vào Tạp hoá Nam Bắc từ thời Dân Quốc, cũng chính là tiệm tạp hóa.
Sau cải cách kinh tế, thế hệ trước chìm xuống, lần lượt xuất hiện không ít dân buôn bán lớn. Cho đến nay các trưởng bối đều đang làm ăn, ba Thương là anh cả trong nhà, trong đám tiểu bối, Thương Vũ Hiền còn có 6 anh em họ.
Nói đúng hơn, Thương Vũ Hiền là cháu đích tôn của dòng họ nhà Thương.
15, 16 năm trước, đám tiểu bối còn trẻ, chuyện làm ăn trong nhà chú ba của Thương Vũ Hiền một tay gánh vác. Hệ thống mạng lưới vùng dậy, gây ra một cuộc chiến tài chính, xí nghiệp lớn nhỏ nhảy ra gây chuyện, nhiều chuỗi siêu thị Thương thị xảy ra vấn đề, suýt nữa bị thu mua.
Bởi vậy, chú ba của Thương Vũ Hiền bệnh nằm liệt giường.
Khi đó Thương Vũ Hiền đang học ở Ivy League (1), nghe tin chạy về, thời gian đầu tiếp quản chức vụ của chú ba, không chỉ giữ được chuyện làm ăn của mình, mà còn đánh bại đối thủ hoàn toàn. Người ta nói kiêu binh tất bại (2), không ép giặc đến đường cùng, nhưng hắn lại thừa thắng xông lên, đuổi cùng giết tận, nuốt hết số xí nghiệp vừa và nhỏ đã loạn cào cào suốt cả ngày, cả cặn cũng không chừa lại.
(1): Ivy League là tập hợp các trường đại học Mỹ được nể trọng khắp thế giới.Tính tới ngày hôm nay, chính thức có 8 trường đại học thuộc Ivy League: Brown University, Columbia University, Cornell University, Dartmouth College, Harvard University, University of Pennsylvania, Princeton University, Yale University.
(2): Khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.
Đối với chuyện lớn này, người trên thương trường, đều bàng hoàng, lắc đầu không hài lòng, các thương nhân thế hệ trước càng bất mãn với Thương Vũ Hiền nhiều hơn. Bố Thương đối với biểu hiện của con trai ông, khen cũng không được, vì hắn vi phạm quy tắc giang hồ; không khen cũng không được, bởi vì hắn đã ổn định lại cục diện thị trường một cách dễ dàng.
Sau này, trong một bữa tiệc nội bộ, tổng giám đốc cũ của mấy xí nghiệp bị thu mua định bắt tay nhau trừng trị Thương Vũ Hiền.
Bố Thương đứng trước mặt các ông chủ lớn, anh em trong nhà, đông đảo tiền bối và hậu bối, quát hỏi Thương Vũ Hiền: "Con trai, cho mọi người một lý do, sao không làm theo quy tắc hả?"
Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi: "Ba, ba biết đó, trong nước con không có bằng lái xe, phân tâm một cái, là phanh không được."
"..."
Mọi người giật mình, phun trà.
Hoá ra hắn thủ tiêu mấy xí nghiệp liên minh, là do không phanh xe lại được, nên cán nát qua luôn?
Bố Thương nghe vậy sững sờ, lập tức cười ha ha nói: "Được! Cứ vậy đi, dù sao con cũng định phát triển ở trong nước, mai đi lựa một chiếc, luyện tay nghề một chút!"
Mọi người: Tôi đệt.
Rồi sau này, dưới sự quan sát của đông đảo cổ đông, mọi người đều dốc sức tâng bốc Thương Vũ Hiền, nói hắn tuổi trẻ tài cao, hơn người, bản lĩnh phong độ toát ra khí chất vương giả, lời ca tụng không cần tiền chất đống lên người hắn. Vì vậy, Thương Vũ Hiền sau khi tốt nghiệp, được cho là người thừa kế của Thương gia một cách hợp tình hợp lý, cũng sẽ thay thế được mấy trưởng bối trong gia tộc.
Thế nhưng, địa vị trưởng bối của nhà họ Thương, khó mà lay chuyển được, vững chãi như núi Thái Sơn.
Ví dụ như chú hai của Thương Vũ Hiền, quan hệ rộng rãi, hô mưa gọi gió, nói thế nào nhỉ, có chút xu hướng của Nhiếp Chính vương, cả ngày kết bè kéo cánh, muốn đạp đổ anh cả nhà mình, rồi bản thân tự thay vào đó.
Gần giống với chút chuyện phiền lòng của gia tộc vua chúa thời xưa.
Các bậc cựu thần nên đứng về phía nào cũng đã đứng rồi, nhân duyên của chú ba cao, tuổi tác đáng tin, Thái tử trẻ thì có hơi chịu thiệt. Bên này cả ngày than thở, đều đang lo lắng cho Thương Vũ Hiền, nhưng hắn thì sao, lại ở Đông cung chơi cờ uống trà, cười cho qua chuyện.
Các ông lão khóc lóc ỉ ôi, thay nhau khuyên nhủ hắn.
Thương Vũ Hiền chỉ nói một câu: "Trong lòng đã tính toán, chú tạm chờ đi đã."
Cũng ngay vào lúc này, Thương gia đột nhiên xảy ra chuyện, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ tầm thường.
Nói có trùng hợp không, các loại chuyện lớn chuyện lạ, dồn dập liên tiếp nhau, chuyện làm ăn đột nhiên tuột dốc không phanh, nghe nói còn có một siêu thị chi nhánh, ban đêm bốc cháy, may là không có thiệt mạng thương vong về người. Là trụ sở chính lập nên Thương thị, vốn là trung tâm bách hóa tổng hợp lâu đời nhất, cũng giăng lưới bắt chim ngoài cửa, ban ngày số lượt khách hàng không tới ba chữ số, vắng tanh, như chùa Bà Đanh.
Bố Thương lại cuống cuồng lên, triển khai mở cuộc họp hội đồng quản trị, triệu tập hết cổ đông, thân tín, tinh anh, còn đám em trai và con trai đến trước mặt, hỏi: "Hiệu quả lợi ích không tốt, muốn đuổi cùng giết tận đây mà, chú hai nó, chú nói xem, sao lại vậy?"
Chú hai của hắn không nói lời nào, dù sao cũng là do bản thân mình quản lý không giỏi.
Mấy chú của hắn thì lại căm hận nói: "Điêu dân! Anh cả, nhân viên vẫn cứ gây sự về chế độ đãi ngộ, chúng ta đã tổn thất 5 quý liên tiếp rồi, chuyện tiền lương thực sự không dễ giải quyết đâu!"
Những ông lão đó xôn xao nhớ lại chuyện giang hồ đồn đại, nói lúc Thương gia lập nghiệp tạo nghiệp quá nhiều, vì vậy đề nghị: "Ông anh, đây là phạm phải thủy nghịch rồi, nên tế tổ thôi, đi chùa chiền đạo quán giáo đường bái lạy đi, quyên góp nhiều tiền chút."
Cũng không khác gì với các đại thần ngu ngốc thời xưa, các ông lão cũng không có một chút tiến bộ nào, mọi người mạnh ai nấy nói, người thì dâng hương, người thì cầu khấn, người thì chỉnh đốn cải cách... Trong hội trường nhôn nhao hết cả lên.
Bố Thương ngồi ở vị trí trung tâm đỡ trán, nhìn về phía Thương Vũ Hiền từ nãy đến giờ cúi đầu uống trà, hỏi hắn: "Con trai, nói một câu đi, con thấy sao?"
Thương Vũ Hiền giờ mới chậm rãi nói: "Ba, thời đại đã thay đổi, ba già rồi."
Mọi người: "..."
Một trận "Tôi đệt" vang lên, sau đó xung quanh lặng như tờ.
Cả phòng hội trường đều hết sức kinh hãi, tất cả mọi người bị doạ cho ngớ người.
Một lúc lâu sau, bố Thương mới từ trong cơn kinh hãi mà tỉnh lại, gật đầu, cũng không hề trưng cầu ý kiến hay bỏ phiếu, trực tiếp tuyên bố: "Được, con tuổi trẻ tài cao, con tới thay cho chú hai con đi!"
"..."
Liên quan cọng lông tới ông, ông đây không già!
Chú hai hắn cũng ai oán vô cùng.
Tưởng tôi không nhìn ra, bố con các người một hợp một xướng, muốn đánh chết tôi đây mà.
Sau khi tin tức nổ ra không lâu, vốn là chú hai hắn đảm nhiệm chức tổng giám đốc, trong chớp mắt đã tự nhận lỗi từ chức, chạy đi nghỉ mát dưỡng già.
Xí nghiệp Thương thị ngay lập tức nộp đề án chỉnh đốn cải cách lên Nhà nước, hạng mục mở rộng đến nay còn đang trong giai đoạn thực thi.
Có lời đồn rằng, thực ra ông hai nhà họ Thương cũng không muốn dưỡng già, nhưng ông ta trúng gió rồi, chỉ có thể ở nhà run rẩy.
Không bao lâu, tất cả cổ đông lớn phản đối Thương Vũ Hiền, cũng lần lượt giảm bớt cổ phần nắm giữ, theo đà đó từ chức. Ngay sau đó, đám anh em họ của Thương Vũ Hiền, người này tiếp nói người kia, ra nước ngoài, bừa bãi tùy tiện, các chị em thì "du học lấy chồng" tập thể.
Người thu được lợi lớn nhất là ai?
Trước đó Thương thị liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, rốt cuộc là ai gây ra?
Người trên thương trường đều rất tinh mắt, đương nhiên đoán được tất cả, mọi người ngầm hiểu --
Bây giờ người làm chủ nhà họ Thương, là người không thể trêu nổi. Ông Thương là người cưng chiều con trai, cả ngày giả ngây giả ngô, có thể nói ảnh đế ngành thương nghiệp; con trai ông lại càng cao hơn một bậc, bề ngoài phong độ nhẹ nhàng, thực ra rất tâm cơ, thông minh cực kỳ, nhìn ngoan ngoãn biết điều, nhưng thật ra là một nhân vật hiểm độc.
Ông Thương treo chức danh chủ tịch, lúc không có chuyện gì thì ngồi ở nhà nuôi cá, lúc có việc thì ngồi uống chút trà trong phòng họp, về cơ bản, có chuyện hay không cũng không hề lo đến.
Trên mạng vừa mới đầu còn có người nặc danh, tên là "Nhân sĩ hiểu rõ chuyện trong ngành", tung tin nói Thương Vũ Hiền vì nghĩa diệt thân, lòng dạ độc ác, nhiếp chính mưu phản quốc, bây giờ là "Kiểm soát vua để điều khiển chư hầu", nhằm độc chiếm xí nghiệp của gia tộc, cả bố đẻ cũng nằm trong tay hắn.
Thậm chí thêm mắm dặm muối, văn chương bay bổng, viết ông Thương thành một người bị con trai giam nhốt trong nhà, ông lão côi cút bụng ăn không no, từ sau khi con trai ông lên chức, ông lão chưa bao giờ được ăn no, mức độ thê thảm có thể ngang bằng với Lương Vũ Đế thời Nam triều.
Vì vậy, lần này Thương tổng không vui thật rồi.
Chưa tới 3 năm, hắn đã đạt được mối quan hệ hợp tác mật thiết với những công ty có tiếng trong lĩnh vực thương mại điện tử, Thương thị đổi tên, cổ phiếu lên sàn ở Hồng Kông.
Hằng Thương Thế kỷ.
Chủ tịch: Bố Thương Vũ Hiền.
Chỉ trong ba năm, lọt vào top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới.
Bạn xem, Thương thị gì đó, gia tộc gì đó, giống như chân muỗi, thời đại thay đổi rồi, bá tổng trước giờ không hề quan tâm!
Mấy năm qua chính sách tốt, danh tiếng của Hằng Thương Thế kỷ ngày một lên cao, còn thu mua mấy trung tâm thương mại vừa và nhỏ, mở rộng vài chục siêu thị lớn trong phạm vi toàn quốc, mấy trăm siêu thị rau quả chi nhánh mô hình cộng đồng dân cư, còn gia nhập và mở rộng hạng mục nâng tầm quốc gia, phát triển thêm nhiều vật liệu dẫn truyền, can dự vào thương mại điện tử, sản nghiệp khoa học kỹ thuật như mạng lưới thiết bị kết nối Internet, thiết bị truyền thông công nghiệp, đa phương tiện, 5G, trí tuệ nhân tạo..., rất nhanh đã trở thành dê đầu đàn trong nhiều lĩnh vực.
Thương Vũ Hiền cũng không tham lam, chỉ nắm 10% cổ phần tập đoàn, trong ngày thường lấy lương năm chia hoa hồng, làm người thân sĩ khiêm tốn, không xa xỉ, không kiêu căng nóng nảy. Sau khi kết hôn với cô con gái nhà danh giá mà bố Thương giới thiệu thì càng kín tiếng, thời đại ồn ào nổi tiếng như bây giờ, ngay cả mặt hắn cũng không thích lộ ra.
Cho nên nói...
Hứa Duệ chạy chậm tới, vượt qua Lệ Uy Dương và cô diễn viên, theo sát sau lưng Thương Vũ Hiền. Cậu nghĩ, cho nên nói, bá tổng đúng ra rất bận, sao lại tới đón con ông cháu cha ở sân bay?
Thân phận của Thương Vũ Hiền, không giống loại con ông cháu cha như Lệ Uy Dương, Lệ Uy Dương và "bạn bè" của gã đều là quan hệ bình đẳng cùng tồn tại, mọi người tụ tập cùng nhau không có đặc quyền ưu thế gì. Nhưng "bạn bè" của Thương Vũ Hiền lại đa số ngưỡng mộ hắn, nịnh bợ hắn, lấy lòng hắn, người thật sự có tình cảm qua lại tốt với hắn, sẽ được người ta xem trọng hơn trong đám bạn bè.
Bá tổng mang đến vầng sáng có cảm giác ưu việt.
Hứa Duệ nghĩ.
Nếu như có thể ám chỉ một câu "Quan hệ của tôi với Thương tổng cũng được", vậy đã đủ để cho fan mình nổi sóng, đối thủ cạnh tranh phun ngụm máu rồi.
Quan trọng là..., Thương tổng có biết mình là ai không?
Có cần tự giới thiệu bản thân một chút không nhỉ?
Không nói tới quan hệ tốt cỡ nào, cho dù tiếp xúc quen mặt, nếu như có thể quen biết sơ sơ với bá tổng, bám vào được sợi dây này, mới xem như thật sự nhận được tài nguyên lớn trong vòng giao thiệp?
Ở bãi đậu xe, mấy trợ lý đi lấy xe, Thương Vũ Hiền tán gẫu vài câu với Lệ Uy Dương.
Hứa Duệ mấy lần chạy tới muốn chào hỏi, nhưng lại không chen lời vào được, chỉ có thể lúc tiến lúc lùi ra vẻ lúng túng: "... Thương, Thương Tổng, tôi là..."
Thương Vũ Hiền khẽ nghiêng đầu, lại không nhìn thẳng vào cậu, nhẹ nhàng gật đầu, xem như lịch sự đáp lại, ngay cả lời xã giao cũng chưa nói.
Hứa Duệ: "..."
Phong độ nhẹ nhàng, thân sĩ lễ độ như đã nói đâu?
Trên mạng nói cái gì Thương Vũ Hiền cái gì cũng có, trong đó có một cái gọi là tính tình gàn dở.
Hứa Duệ thất bại mà buồn bã ỉu xìu, lúc quay người, lơ đãng nhìn thấy bạn gái mới của Lệ tổng. Vẻ mặt cô diễn viên xanh xao, cứ lượn lờ quanh bên cạnh Thương Vũ Hiền, nhìn chằm chằm vào mặt Thương tổng một cách quyến rũ, mấy lần chào hỏi vừa ra khỏi miệng, đừng nói gật đầu đáp lại, ngay cả để ý Thương tổng cũng không thèm, một ánh mắt còn chưa cho.
Bây giờ tâm lý cân bằng lại rồi, bản thân mình còn nhận được cái gật đầu chào cơ mà, Hứa Duệ khinh bỉ trừng cô ta một cái.
---
Bentley Mulsanne trên đường cao tốc từ sân bay chạy về thành phố.
Về vấn đề phân ghê lái, đám người xoắn xuýt một hồi, cuối cùng sắp xếp cho Tiểu Phương và trợ lý Lệ Uy Dương lái một chiếc khác, giữ khoảng cách không xa không gần theo sát đằng sau chiếc Mulsanne.
Lúc này, Thương Vũ Hiền tự lái con xe của mình, Hứa Duệ hiểu ý ngồi ở ghế phó lái, Lệ Uy Dương và bạn gái mới thì ngồi ở ghế sau.
Không ngờ chỉ đi đón sân bay thôi, người ôm đùi của tên kia lại nhiều như vậy.
Thương Vũ Hiền làm tài xế cho ba người, sắc mặt thực sự không tốt lắm.
Trong xe im phăng phắc.
Lệ Uy Dương ngửa mặt dựa vào ghế nghịch điện thoại, cô diễn viên bên cạnh quấn lấy cánh tay hắn, vừa đổi tư thế, vừa vẽ vòng tròn lên ngực hắn, vừa làm nũng, "... Đã nói hôm nay đi tới chỗ của anh, vậy thì... anh, anh Thương cũng đi chung luôn sao?"
Lệ Uy Dương liếc nhìn cô diễn viên một cái, nhặt cuốn 98K để trước cửa sổ ngắm, "Không được, anh với Thương tổng có việc phải bàn."
Cô diễn viên: "Vậy, tuần này chúng ta không gặp nhau được rồi, ngày kia em vào đoàn phim."
Lệ Uy Dương: "Hả? Hôm nay không được, ngày mai bù lại đi."
Hai người dính lấy nhau, khi thì truyền đến tiếng nước ba ba, một lát sau cô diễn viên liền lẩm bẩm: "Khó khăn lắm mới gặp được Thương tổng, Thương tổng, ngày mai nể mặt, đi ăn bữa cơm chung với tụi em đi?"
Tài xế Thương Vũ Hiền: "..."
Lệ Uy Dương để điện thoại xuống, tháo mắt kính gọng vàng xuống lau chùi: "Nể mặt? Em kêu Thương tổng nể mặt? Nể mặt ai, em hay anh? Mặt anh không có lớn như vậy đâu."
Cô diễn viên cười khan: "Em tưởng Thương tổng sẽ giữ thể diện cho anh..."
Luật giao thông nói, thời tiết khốc liệt không được tùy tiện dừng xe trên đường cao tốc -- Đương nhiên, vừa mới đầu mọi người còn chưa biết ý đồ của tài xế, bởi vì không có một dấu hiệu báo trước nào.
Thương Vũ Hiền không bộc lộ cảm xúc gì, tìm được một biển cảnh báo sự cố ở phía trước, hắn dừng con Bentley lại, trầm giọng nói:
"Xuống."
"???"
Ba người im lặng, trong lúc nhất thời không hiểu gì cả.
Thương Vũ Hiền khẽ nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, trời tuyết lái xe rất rát mắt, ánh sáng trắng chói mắt bên ngoài chiếu lên một bên mặt hắn, khiến một bên khác thành một mảng bóng tối.
Phong thái tướng mạo này, cho dù là người đàn ông có tuổi, cũng khiến người ta ước ao.
Hứa Duệ ngồi bên phó lái, thất thần nhìn Thương Vũ Hiền một hồi lâu, mới từ trong cơn khiếp sợ định thần lại, nhìn kỹ tiếp -- may là, một chữ trước đó không phải nói với mình, Thương Vũ Hiền đang giương mắt lên, nhìn gương chiếu hậu.
Tầm mắt cô diễn viên lảo đảo, đối diện với cặp mắt trong gương chiếu hậu: "Hả, em sao? Giờ này, sao có thể để em xuống xe được... Uy Dương..."
Trời cũng sắp tối, tuyết phủ trắng xoá ngoài cửa xe, cô diễn viên diện trang phục xuân hè từ Tam Á trở về, cho dù khoác một chiếc áo phao dài, cũng không hẳn là ấm lắm. Xuất phát từ bản năng tự vệ, cô ta cất cao giọng nói:
"Uy Dương, sao bây giờ, Thương tổng, tâm trạng anh không tốt sao, em không quấy rầy anh là được rồi..."
Tựa như mèo con khẽ giọng cầu xin, mới vừa định tiếp tục làm nũng, bỗng nhiên nhìn thấy trong gương chiếu hậu, ánh mắt bình tĩnh đó đã trở nên nghiêm nghị, cô ta sợ run người.
Thương Vũ Hiền híp mắt một cái, chuyển ngón tay trỏ đến bên mặt, ép chặt dái tai.
Nếu như trợ lý Tiểu Phương hay Tiểu Viên nhìn thấy, nhất định có thể lập tức giải thích được, đó là động tác theo thói quen của Thương tổng tỏ ý "không muốn nghe".
Cô diễn viên sợ đến che miệng, suýt nữa khóc lên, nhưng đâu thể nào cam chịu buông xuôi: "Uy Dương, người ta không muốn xuống xe đâu, ông xã..."
Lệ Uy Dương nghiêng đầu nhìn về phía trước, quan sát sắc mặt bạn tốt một chút, rồi lại mắt điếc tai ngơ tiếp tục cúi đầu chơi game.
Lần này xong đời rồi.
Cô diễn viên thấy thế sững sờ, vừa bi thương năn nỉ, vừa theo bản năng giơ tay lên...
Cô ta lấy đầu ngón tay chọt chọt vào vai Thương Vũ Hiền.
Thương Vũ Hiền: "Cô có thể lựa chọn xuống xe, hoặc để ngón tay lại trong xe."
Cô diễn viên: "!!!"
Bentley phóng đi như bay, người phụ nữ kêu cha gọi mẹ trong cơn tuyết lạnh lẽo.
---
Trời dần sập tối, trong xe yên tĩnh lại, lỗ tai rốt cuộc cũng trở nên yên bình.
Thành thật mà nói, Hứa Duệ đã bị người đàn ông bên cạnh doạ sợ, cho dù bây giờ vẻ mặt của người đó đã khôi phục lại nét bình tĩnh.
Nghe nói người trong xã hội thượng lưu, mười người đã có ba người tính cách dở hơi, hai câu nói của Thương tổng đã được Hứa Duệ trù tính tới một phần ba (?).
Hứa Duệ ngồi ở vị trí phó lái, bắt đầu vùi đầu nghe nhạc, giả câm giả điếc làm không khí, đồng thời lau một vệt mồ hôi cho bản thân trước đó đã chạy tới lấy lòng Thương Vũ Hiền.
Xe vừa chạy xuống cầu, thấy taxi nhiều, cậu nhỏ giọng nói: "Thương tổng, tôi xuống xe ở phía trước là được rồi, làm phiền anh rồi."
Hứa Duệ xuống xe lấy hành lý đi, ra hiệu gọi điện thoại với Lệ Uy Dương, lịch sự nói cảm ơn với Thương Vũ Hiền, cũng không quay đầu lại chạy té khói.
Xe dừng ở ven đường, Lệ Uy Dương ngồi sau ngáp một hơi, mới nói: "Được rồi, cậu cũng đừng làm trò nữa, nói đi, việc gấp gì, làm cậu phải chạy tới làm tài xế?"
Thương Vũ Hiền đi thẳng vào vấn đề, đưa điện thoại ra sau: "Có một anh bạn nhỏ, mới vừa tốt nghiệp, đã nộp CV cho một công ty, bạn cậu nhiều, xem có thể tìm cách được không, đi chào hỏi thử xem."
"Con cháu trong nhà?" Lệ Uy Dương nhận lấy điện thoại, chỉ cảm thấy không vui, "Tôi tưởng chuyện lớn cỡ nào, chút chuyện bé cỏn con này còn cần tôi tự mình đứng ra sao?"
"Đồ chơi Nha Nha, gần đây đang phất lên." Thương Vũ Hiền nói, "Tổng giám đốc tên Mạnh Lộ Lộ, nữ, đã ly dị, 10 năm trước khởi nghiệp mở tiệm bán phụ kiện cho nữ trên mạng, bây giờ có nhà máy của riêng mình, công ty đa phần là nhân viên nữ, thiếu gấp nhân tài mảng doanh tiêu thị trường. Cậu với Mạnh tổng tốt nhất là gặp nhau đi, bàn chuyện ngay trước mặt, bày tỏ lòng thành, sắp xếp cho bạn tôi vào."
"Chậc, điều tra rõ vậy, Thương Lương Thiện, nhân tài để cho người khác, không tự giấu diếm à? Đây không phải phong cách của cậu, cậu chẳng phải là vua săn nhân tài trong giới sao?" Lệ Uy Dương vừa đọc lướt tư liệu, vừa lầm bầm, "Nếu là người một nhà, thì tự nuôi nhốt đi, sợ có người nói cậu dùng người có quan hệ hả? Không đúng, cậu đã lúc nào sợ người ta nói đâu?"
"Bớt nói nhảm, cậu ấy đưa CV rồi, kêu phòng nhân sự Nha Nha chú ý chút."
Thương Vũ Hiền nói.
Tuần trước ở phòng khách lầu hai tiệm tạp hóa. Buổi sáng khi tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi, lúc Thương Vũ Hiền xuống lầu, Sâm Lãng đang đút cháo rau củ cho Tiểu Đoàn Tử ở nhà sau. Bệnh tình của đối phương mới hơi hơi chuyển biến tốt, đã thức sớm chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, điều này làm Thương Vũ Hiền băn khoăn vô cùng, cho nên ăn sáng xong, liền vội vàng dẫn con đi, để cho chàng thanh niên yên ổn nghỉ ngơi một ngày.
Sau đó vẫn chưa có cơ hội gặp nhau.
Bản CV trong điện thoại này, là nhờ Tiểu Phương lấy từ kho thu hồi của phòng nhân sự Hằng Thương về, xoá chữ Hằng Thương Thế kỷ, tính toán thời gian, Sâm Lãng chắc mấy ngày trước đã nộp cho Nha Nha.
"Biết rồi, rèn luyện tiểu bối, bồi dưỡng thân tín, tôi hiểu." Nhận ra thái độ của đối phương khá nghiêm túc, trong lòng liền xem là chuyện lớn, Lệ Uy Dương âm thầm ghi nhớ.
Tìm người dắt mối, gặp nhau, ăn bữa cơm, cũng không phải việc khó, mối quan hệ quen biết của mình nổi tiếng là lộn xộn, con cháu nhà ai, ông cha nhà ai, vẽ một vòng tất cả đều có dính dán với nhau.
Lệ Uy Dương suy nghĩ một chút, lập tức vỗ tay: "Trong vòng một tuần là xong, kêu cậu ấy chuẩn bị đi, có thể đi mua vest được rồi."
Tín hiệu không tốt, dữ liệu mở chậm, ảnh thẻ mới hiện lên.
Lệ Uy Dương sáng bừng mắt, liên tiếp "ồ ồ ồ" mấy tiếng: "Đẹp trai ghê, nhan sắc đỉnh thật, hợp làm người của công chúng nha. Thương Nhị, tôi hối hận rồi, chi bằng để cho Phong Kình đi, tôi trả lương cao sắp xếp cho cậu ấy tới phòng thị trường, đi làm rồi làm visual cho phòng luôn."
Thương Vũ Hiền khẽ liếc gã, "Không thể đưa cho cậu, kỳ hạn hợp đồng chỗ cậu dài quá, cậu ấy trước sau gì cũng đến Hằng Thương với tôi."
"..."
Lệ Uy Dương đang muốn tranh cãi, đột nhiên cảm thấy sai sai ở đâu đó: "Khoan đã, sao tôi có cảm giác... nhìn hơi quen."
Thương Vũ Hiền sững sờ: "Hả?"
Lệ Uy Dương nhìn kỹ phần tài liệu cá nhân: "Sâm Lãng?"
"Gặp rồi à?" Trong mắt Thương Vũ Hiền loé lên một tia không vui, "Hai người quen nhau?"
Lệ Uy Dương thất thần gật đầu, giương mắt liếc qua Thương Vũ Hiền một cái, lại vội vàng lắc đầu: "Không quen, chỉ nhìn thấy quen quen thôi, gương mặt này, có thể làm đại diện quảng cáo cho game tôi đầu tư rồi..."
Thương Vũ Hiền: "Hừ."
Lệ Uy Dương: "???"
Thương Vũ Hiền: "Tôi từ chối."
Lệ Uy Dương: "......"
Anh hai người em muốn đâu phải anh.
Thương Vũ Hiền xoay người lại, gằn từng câu từng chữ: "Tôi chỉ nói một lần, cách cậu ấy xa một chút, người ta con nhà đàng hoàng, rất có lòng cầu tiến, không chơi với mấy người được đâu."
Lệ Uy Dương: "..."
Giọng điệu "Đám cặn bã mấy người" cũng quá rõ ràng rồi?
Thương Vũ Hiền: "Trả lời."
Lệ Uy Dương giật mình: "Không dám không dám."
Xoa ấn đường suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
Lệ Uy Dương tự xưng là người yêu sắc đẹp, bất luận là nam nữ, đẹp là gã mê, chính là kiểu say mê tác phẩm nghệ thuật, đồng thời thành tâm ca ngợi, vung tiền ủng hộ. Mấy năm nay, người đẹp gã gặp nhiều rồi, có lẽ mặt mũi người này giống một minh tinh nào đó chăng?
Chàng thanh niên trước mắt này, tướng mạo quá mức hơn người, không ẻo lả, không diêm dúa, lại ma mị.
Mị của mị lực, hết sức ma mị.
Đó là loại khí chất đặc biệt toát ra từ trong xương cốt, có thể nhận ra được, có tính xâm lược, lực sát thương mạnh -- dùng kinh nghiệm và fan chịu chơi nhiều năm qua của Lệ Uy Dương, một khi lên weibo, hoặc triển một cái livestream, mua hot search, tuyệt đối sẽ sốt xình xịch.
Nhan sắc này, cực kỳ đánh thẳng vào lòng người, khá là hút fan.
Nếu nói chỉ là một tấm ảnh thẻ mà thôi, nó còn có thể múa máy đến đâu? Nhưng, chỉ cần một đôi mắt đào hoa, nhìn thẳng vào ống kính, cười như không cười, đã hấp dẫn người ta đến không thể dời mắt nổi rồi.
Người này, làm người ta ấn tượng rất sâu, Lệ Uy Dương nghĩ, nếu như mình chưa từng thấy, sao có thể cảm thấy quen?
Quả thực đã từng gặp.
Chắc chắn đã từng gặp.
Lẽ nào là ngôi sao thế hệ 2 nào đó, hoặc là...
Ngôi sao mạng mình đã từng dụ dỗ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lệ Uy Dương rơi bộp một cái, không khỏi ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Vũ Hiền ở phía trước.
Hai người đó, tuổi tác chênh nhau 12 13 tuổi, nếu như không phải con cháu nhà họ Thương, có thể làm cho bạn tốt mình quan tâm như vậy, đích thân mở miệng nhờ vả người khác, còn làm tài xế cho mình...
Một người mới ra trường, tiểu hòa thượng; một người là tổng giám đốc tập đoàn, cáo già, hai thế giới hoàn toàn trái ngược, sao bọn họ lại quen biết nhau?
Chàng thanh niên còn quá trẻ, không phải dân nhà giàu, cũng không giống con nhà danh giá gì.
Không phải là lừa đảo đó chứ?
Đừng thấy Thương Vũ Hiền lòng dạ độc ác... Khụ, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng về mặt quan hệ bạn bè khá đơn thuần, về mặt tình cảm lại càng chất phác hơn.
Từ trước đến nay, Thương Vũ Hiền vẫn không biết, bạn trí cốt của mình ăn tạp, nam nữ ăn tất. Nhìn thấy bạn tốt và đàn ông ôm nhau, nhiều lắm chỉ cho rằng là say quá hoá điên. Lệ Uy Dương nghĩ, nếu có một ngày đối phương hiểu ra một số chuyện, e là sẽ phải bàng hoàng đến không nói nên lời.
Bạn bè của Thương Nhị tuy ít, nhưng đối với bạn bè rất thật lòng, đừng bị tên tiểu yêu tinh lòng dạ đen tối ôm chân lợi dụng mới tốt (??).
Trong lòng vang lên hồi cảnh báo.
Tạm thời đánh giá cao hình tượng của người thanh niên, những phương diện khác còn cần phải quan sát thêm, Lệ Uy Dương lẩm bẩm: "Thời đại này, người trẻ tuổi toàn không làm việc đàng hoàng, rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm, cứ nhất quyết phải dựa vào thể lực."
"Dựa vào thể lực?" Thương Vũ Hiền cau mày, "Cho cậu ấy đào núi, hay lấp biển? Tôi giao người cho cậu, cậu có chừng mực chút đi."
Lệ Uy Dương: "......"
Khoan đã, tôi nói gì rồi?
"Cậu gấp cái gì, làm thị trường có mấy ai hưởng thụ thanh nhàn, Thương tổng chẳng lẽ đang che chở cho con sao?" Cảm giác điện thoại rung, Lệ Uy Dương "chậc" một tiếng, trả điện thoại lại, "Cậu sợ cậu ta mệt, thì cứ để trước mặt mình, làm bình hoa, bày lên bàn, chờ tới đút, nằm ăn. Dù sao cậu cũng có Tiểu Phương Tiểu Viên, hai người kia được cậu dạy bảo khiến người ta thấy thấy phát thèm, làm trâu làm ngựa, cần cù tận tụy, là lương tâm nghề nghiệp của trợ lý đó."
Thương Vũ Hiền nhận lấy điện thoại, chạm vào Wechat nhìn một hồi.
"Phụ nữ cũng bị cậu ném xuống xe, nói tới tôi cũng thấy hơi ngán, cứ vậy đi." Lệ Uy Dương ngồi tê liệt ở ghế sau, "Cơ mà, hôm nay cậu phải cùng tôi, lát nữa đi đâu?"
"Trả cậu về xe mình." Thương Vũ Hiền nhàn nhạt nói, "Để Tiểu Phương quay lại lái xe, tôi đi đón cháu gái lớn của cậu."
"Dùng xong là vứt?" Lệ Uy Dương ngây ngẩn, nhảy bắn lên từ trên ghế, "Cũng qua cầu rút ván thật mà, Thương Nhị, cậu nhờ người ta làm việc, cả bữa cơm cũng không thèm đãi?"
Thương Vũ Hiền cười nhẹ một tiếng, "Tôi ra đón sân bay rồi đó thôi, đi đi, chuyện xong xuôi rồi tính sau."
"Cờ út cút, tôi cút."
Lệ Uy Dương xoa sau gáy, bị đuổi xuống xe, không ngừng kêu la tôi khổ quá mà.
Một nhóm người hai chiếc xe, tách ra ngay tại chỗ.
Thương Vũ Hiền ngồi trở lại vào ghế sau chiếc Mulsanne, không bao lâu, Tiểu Phương trở về, ngồi vào buồng lái, "Thương tổng, về công ty?"
Thương Vũ Hiền nhìn màn hình điện thoại: "Trường mẫu giáo, chạy nhanh lên."
Vẻ mặt tinh anh trước giờ không có cảm xúc của Tiểu Phương chợt lóe một tia bất ngờ: "Hôm nay anh tự đi đón Đường Đường sao?"
Đầu ngón tay của Thương Vũ Hiền vuốt ve màn hình: "Ừm, mấy tháng nay, cực khổ cho cậu rồi."
Tiểu Phương nghiêm mặt nói: "Không cực khổ, Đường Đường thấy anh đi đón nó, chắc chắn sẽ rất vui."
Thương Vũ Hiền gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi xuống điện thoại.
Trên Wechat viết:
Lương Nguyệt Tại Thượng: 【Trời tối rồi, sao anh còn chưa tới? Bọn trẻ ở trường về hết rồi! May là hồi chiều tôi đến giao sữa bò, bây giờ đang cùng Tiểu Đoàn Tử chờ anh, đợi tới chậu nát hoa tan rồi!】
Thương Vũ Hiền ấn vào khung trả lời, theo thói quen trả lời hai chữ "Biết rồi".
Do dự một chút, xoá bỏ, đè ngữ âm, nhẹ giọng nói: "Tới sân bay đón bạn, mới vừa vào thành phố, lập tức trở về ngay." Dừng một chút, không cẩn thận buông lỏng tay, nhanh chóng thêm một cái --
Thương Vũ Hiền: "Đói bụng chưa? Đợi lát nữa đi ăn cơm chung đi? Muốn ăn gì?"
Lương Nguyệt Tại Thượng: "Về mau đi, tôi đói đến mức ăn được cái đầu bò luôn rồi! Nhưng mà, hôm nay trễ quá, cơm bỏ đi, tôi phải chạy về nấu cơm, nếu không ông già thối lại muốn lừa gạt viện cớ, ai kêu nhà chúng tôi mở tiệmcơ chứ, thứ không thiếu nhất chính là bánh mì xúc xích."
Nhìn chữ trên màn hình, ánh mắt Thương Vũ Hiền lộ ra tia dịu dàng: "Được, chăm sóc người già cho tốt... Ừm, còn có đứa nhỏ, còn nữa, cảm ơn."
Lương Nguyệt Tại Thượng: "Ấp úng nói cái gì đó, nghe không rõ, nói cảm ơn thì được, cơm nhất định phải có, ghi nợ."
Sau đó, Sâm Lãng gửi tới một biểu tượng dab.
[Nịnh thần, tạ chủ long ân đi. jpg]
Thương Vũ Hiền khóe môi ngậm lấy một tia cười: "Vâng, chủ thượng đại nhân."
Tài xế Tiểu Phương: "......"
Trợ lý Phương vẫn thản nhiên, nhìn chằm chằm phía trước, hai tay cầm chặt vô lăng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Vũ Hiền: "Cậu trước sau gì cũng đến Hằng Thương với tôi."
Sâm Lãng: "Tự tin của anh ở đâu ra vậy?"
Thương Vũ Hiền nhìn anh, cười mà
không nói tiếng nào.