An Nhạc cũng không có né tránh cái ôm này, nàng cũng không có cảm thấy kinh ngạc bởi vì hắn đoán được ý đồ của nàng, cũng tin tưởng lời nói của hắn, bất luận là hắn nói sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, hay là hắn nói sẽ vì nàng bị thương mà đau lòng, hơn nữa, chẳng biết tại sao bọn họ đối với yêu thích của nhau đặc biệt quen thuộc, chỉ là, rõ ràng lúc trước bọn họ cũng không quen biết đối phương hay là nhận ra đối phương a, loại cảm giác này thật giống như là bọn họ đã là người yêu của nhau rất nhiều năm rồi, đem yêu thích và tình yêu của nhau khắc tới tận linh hồn.
Từ ngày đó, An Nhạc và Mặc Hàn liền âm thầm xác định quan hệ nam nữ, chỉ là không có cho người khác biết, bọn họ chuẩn bị cho hai tuần trước Mạt Thế, cũng chính là thời điểm đại thọ sáu mươi của Mặc lão gia tử, nói cho cha mẹ của nhau, đương nhiên, đây là một mình An Nhạc quyết định, Mặc Hàn còn đang âm thầm ủy khuất vợ nhà mình không có cho mình một cái danh phận, chẳng lẽ mặt hắn xấu đến vậy sao!
Thời gian vội vàng trôi qua, nháy mắt, cách Mạt Thế chỉ còn một tháng.
Hôm nay, An Nhạc vừa mới nói chuyện điện thoại với Mặc Hàn xong, liền phát hiện Lâm Ân Ân nằm ở trên giường quay mặt về phía của nàng cả người nóng lên, mồ hôi chảy ròng, sau đó liền mở mạnh mắt, vội vàng ngồi dậy đánh giá bốn phía, sau đó chạy tới cầm lấy cánh tay của nàng hỏi nàng bây giờ là lúc nào, An Nhạc hứng thú nhìn nàng một cái, hồi đáp: "Ngày một tháng năm." Đúng vậy, ngày một tháng sáu chính là Mạt Thế.
Sau khi nghe thấy đáp án, Lâm Ân Ân rõ ràng sửng sốt một cái, trong mắt tiếp theo xuất hiện mừng như điên, hận và oán hận, nhưng, An Nhạc chú ý tới, nàng vẫn không có ý nghĩ hối hận, mà ngay cả oán hận, cũng chỉ là khuê oán (*), oán hận vị ca ca kia của nàng, người cho dù đã chết một lần, não tàn vẫn là tàn như trước.
(*) Khuê oán: oán hận chuyện con gái.
An Nhạc đoán không sai, Lâm Ân Ân quả thực là trọng sinh từ Mạt Thế đến, sau khi Mạt Thế bắt đầu, nàng liền thức tỉnh dị năng hệ Thủy, nhưng lúc gặp tang thi thì chỉ biết thét chói tai tạo thêm phiền phức, cho tới bây giờ cũng không hề giết qua một con tang, so với nữ chủ cũng cùng có được dị năng hệ Thủy, nhưng có thể lợi dụng dị năng giết tang thi, cung cấp nước cũng nhiều hơn, thì chính là một người trên trời một người ở dưới đất, có điều, mọi người làm sao có thể làm sao có thể nguyện ý lấy tinh hạch hệ Thủy cho một phế vật vô dụng như vậy để thăng cấp, cho nên, lúc gặp nguy hiểm, Lâm Ân Ân liền bị ca ca của nàng đẩy ra chắn tang thi cho nữ chủ.
Nhưng Lâm Ân Ân người ta không cho là vậy a! Nàng nghĩ rằng mình là tiểu công chúa của Lâm gia, làm sao có làm chuyện thô bạo như giết tang thi được, tất cả mọi người hẳn là phải cúng bái, dỗ dành, bảo hộ, xoay quanh nàng, chỉ là, tất cả đều do nữ nhân kia, đều là lỗi tại ả, nếu không có Hạ Điềm Linh, nàng làm sao có thể bị cho là vô dụng; nếu không có Hạ Điềm Linh, nàng làm sao có thể bị ca ca đẩy đến chắn tang thi cho ả; nếu không có Hạ Điềm Linh, thì sẽ có người bảo hộ nàng; nếu không có Hạ Điềm Linh, nàng làm sao sẽ mất đi tánh mạng! Đều là do Hạ Điềm Linh, đều là lỗi của ả, nếu không có ả, mình cũng sẽ không trở nên như vậy. (Nguyệt: ối trời, não tàn đến mức này thì đúng là lần đầu tiên ta gặp, không biết lớn lên kiểu gì.)
Có vài người, cho tới bây giờ chỉ đem sai lầm quy kết đến trên người người khác, cũng không biết tự kiểm điểm lại mình, sửa chữa sai lầm của mình, điêu ngoa tùy hứng, tư lợi, cả người bệnh công chúa, còn không biết được nhìn ánh mắt của người khác, xem xét thời thế, chỉ biết sống ở thế giới của mình, cho rằng khắp thiên hạ đều phải vây quanh mình, bằng không chính là sai lầm của bọn họ, đem tình yêu làm tất cả của mình, giống như không có tình yêu thì sống không nổi.
Lâm Ân Ân chính là người như vậy, ở Mạt Thế còn muốn giống như một bông hoa thố ti (*) sống dựa vào người khác, cũng không biết nâng cao dị năng, chỉ biết nghĩ làm sao để câu dẫn ca ca của mình, chỉ biết để cho người khác đến bảo vệ mình, cho tới bây giờ lại không hiểu được dựa vào bản thân, bảo vệ bản thân, nuôi sống bản thân, không đánh tang thi, thả nước cũng chỉ có một chút, vẫn không chút để ý còn cảm thấy là chuyện đương nhiên mà cầm lấy lương thực người khác phải lấy mệnh để đổi về.
(*) Hoa Thố Ti: còn được gọi là hoa tai thỏ, một loại cây sống bám. Ý chỉ loại người chỉ biết sống dựa vào người khác, không biết tự lực.
Cho dù là sau khi trọng sinh, Lâm Ân Ân cũng chỉ nghĩ làm thế nào để giết chết nữ chủ, dành được tình yêu của nam phụ ca ca, An Nhạc nhìn nàng một tuần, thậm chí còn phái người giám thị nhất cử nhất động của nàng, kết quả, ngay cả cái xuyên thư vật hi sinh kia cũng biết mua một ít chocolate đóng hộp, nước, các thực phẩm dễ bảo quản tương tự và một cây đao đã khai lưỡi, Lâm Ân Ân người ta lại giống hệt như là không biết tin Mạt Thế đến, một bên nhằm vào nữ chủ, một bên si mê quấn quýt si mê nam phụ, một chút cũng không có ý định thu thập vật tư, chỉ là, thủ đoạn nhằm vào nữ chủ cao minh hơn một ít, thỉnh thoảng lại sai người đi giết người.
Nhưng vấn đề là, tiền của Lâm Ân Ân dường như đều dùng để mua quần áo đồ đồ trang điểm, còn lại một chút tiền căn bản mời không được sát thủ, nguyên nhân cũng có thể là do nàng không biết làm thế nào để mời sát thủ, cho nên, nàng chỉ có thể mời một ít tên côn đồ của hắc bang ở phụ cận trường học, cho bọn hắn một ít tiền để bọn hắn đi giết nữ chủ, đáng tiếc, từ lúc nàng trọng sinh về một tháng trước thì nữ chủ cũng đã xuyên đến đây, nếu nàng mời chính là sát thủ chính thức, có thể nữ chủ đã sớm mất mạng, dù sao nàng ta kiếp trước cũng chỉ là một sát thủ bình thường không hề xuất sắc, hơn nữa, thân thể này còn rất yếu, căn bản không thể so với thân thể của sát thủ đã trải qua huấn luyện đặc thù, nhưng đối với tên côn đồ đầu đường này, nàng vẫn là có thể miễn cưỡng đối phó.
Quả nhiên, não tàn chính là não tàn, cho dù cực nhọc cả một đời cũng không thay đổi được bản tính não tàn.
=============================
Nguyệt: xuyên qua giả, trọng sinh giả, xuyên thư giả làm sao cứ như củ cải trắng thế này, ra chợ tùy tiện chọn một cái cũng có a!