Thời gian vội vã trôi qua, đảo mắt, hai mươi năm trôi qua.


Trên quảng trường, một người phụ nữ mang theo con gái năm sáu tuổi của mình đứng ở trước mặt hai pho tượng to lớn.


Đột nhiên, thanh âm của tiểu cô nương đem người phụ nữ đang lâm vào suy nghĩ gọi trở về,"Mẹ, chúng ta đến nơi này để làm gì?" Người phụ nữ ôn nhu sờ tóc con gái, nói: "Niếp Niếp có biết bọn họ là ai không?" , "Biết! Là đại anh hùng!" Tiếng cô bé thanh thúy hồi đáp.


"Đúng vậy, bọn họ là anh hùng của chúng ta....... Niếp Niếp nhất định phải nhớ kỹ bọn họ nha, nam sinh đẹp trai đó là Mặc Hàn, còn nữ sinh xinh đẹp là Lưu An Nhạc, là bọn họ cứu vớt chúng ta."


"Vậy mẹ ơi, bây giờ bọn họ đi đâu vậy?"


"Bọn họ a, bọn họ, đi thiên đường rồi."


Mặt trời chiều ngã về tây, cô bé và mẹ cũng rời khỏi nơi này, đối thoại giữa các nàng còn mơ hồ truyền tới:


"Thiên đường là đâu vậy?"


"Một nơi rất xa xôi."


"Vậy mẹ ơi, bọn họ sẽ hạnh phúc sao?"


"Đương nhiên rồi, bọn họ đương nhiên sẽ hạnh phúc, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, vĩnh viễn hạnh phúc sống vui vẻ cùng nhau."


Trận đại chiến đó, Hạ Điềm Linh vốn định dùng phương pháp tàn nhẫn bức mọi người đầu hàng, nhưng ở thời điểm nguy cấp, An Nhạc dùng tinh thần lực chế tạo một cái môi trường thật lớn, bao bọc Hạ Điềm Linh và các tang thi vào, để cho bọn họ lâm vào trong ảo cảnh, mới có thể bảo toàn tính mạng của người thường và dị năng giả bị bọn họ bắt được, nhưng An Nhạc cũng bởi vậy mà tiêu hao hết dị năng.


Vài giờ sau, một người ăn mặc như vu bà xuất hiện ở bầu trời, phất phất tay liền đánh vỡ môi trường An Nhạc chế tạo cứu Hạ Điềm Linh và tang thi ra, làm cho An Nhạc bị phản phệ, lúc sau, vu bà duỗi tay bóp cổ An Nhạc, vào thời điểm An Nhạc sắp hít thở không thông mà chết, một đạo hồng quang đánh vào tay vu bà, vu bà nhẹ buông tay, An Nhạc từ bầu trời rớt xuống, trước khi rơi xuống đất đã thuận lợi được Mặc Hàn tiếp được.


Mọi người nhìn hồng quang nhìn lại, đó là một người nam tử mặc cổ trang màu đỏ, kỳ quái chính là, mọi người cũng thấy không rõ tướng mạo của nam tử.


"Phản đồ, theo bản tôn trở về nhận trừng phạt." Nam tử mở miệng, ngữ điệu thản nhiên, có loại uy nghiêm làm cho không người ta không thể nghi ngờ.


"Ha ha! Buồn cười! Ngươi ngay cả tên của ta mà cũng không muốn gọi sao?" Vu bà phốc cười ra tiếng, thanh âm khàn khàn khó nghe, nhưng ẩn chứa cảm tình lại khiến người khiếp sợ, lại đổi lấy một tiếng cười khẽ của nam tử: "Ngươi là ai a?"


Dứt lời, không kiên nhẫn bổ một chưởng về phía vu bà, lại vung tay lên, người đã không nhìn thấy tăm hơi, nam tử hướng hư không nắm chặt, một quang cầu màu lam từ trong đầu mọi người nhẹ nhàng đi ra, một lát sau lại bị hắn đưa trở về.


An Nhạc sắc mặt tái nhợt khó hiểu Mặc Hàn đang ôm mình: Hắn đang làm gì a?" Mặc Hàn ôn nhu sờ mặt của nàng, đáp: "Sửa chữa trí nhớ, đồ siêu xuất thế giới này không thể tồn tại, sẽ phá hư quy tắc." An Nhạc cái hiểu cái không.


Hồng y nam tử kia mở miệng: "Đi thôi, trong trí nhớ của người của thế giới này, các ngươi đã là người chết, ta đưa các ngươi trở về." Tiếp tục vung tay lên, An Nhạc và Mặc Hàn biến mất theo nam tử.


Tinh tế.


"Thùng thùng thung."


"Mời vào." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, binh sĩ đẩy cửa vào, đi đến trước bàn làm việc, chào theo nghi thức quân đội với nữ tử đang ngồi mặc quân trang, nói: "Báo cáo trưởng quan, phó quan của ngài Aus các hạ sẽ tới sau mười phút nữa."


Nữ tử nhéo nhéo mi tâm, nói: "Biết rồi, đợi hắn đến rồi thì để hắn chỗ ta báo cáo."


"Vâng."


Ài, đúng vậy, nữ tử này chính là An Nhạc, nga không, hiện tại hẳn phải gọi là An Toa, trí nhớ của nàng đã khôi phục toàn bộ, xem ra đây chính là linh hồn hoàn chỉnh mà hắn nói, nhưng mà, hắn ở đâu! Đi đâu rồi? Nàng đã trở về ba tháng rồi cũng không thấy được nửa cái bóng dáng của hắn! Người đâu? Hắn sẽ không cứu nàng về rồi tự hắn bồi tường đi?


"Thùng thùng thùng! Báo cáo! Thuộc hạ Aus hướng trưởng quan báo cáo!" Một đạo thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, An Toa mở to hai mắt nhìn, sẽ không đúng như vậy chứ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, người biến mất lâu như vậy cứ xuất hiện như vậy sao? Có chút không thể tin được đâu.


"Vào!" Nuốt nuốt nước miếng, An Toa ngồi thẳng tắp, chờ mong nhìn cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt là một dung nhan xa lạ, nhưng An Toa tỏ vẻ không thèm để ý, sớm đã quen.


# Mỗi thế giới lão công đều đổi một khuôn mặt #


# Mỗi thế giới lão công đều đổi tên #


# Mỗi thế giới lão công đều đổi một thân phận #


Cảm giác quen thuộc như khắc vào linh hồn đó chắc là sẽ không gạt người.


# Từ nay về sau, An Toa và Aus trải qua những ngày không biết xấu hổ #


# Hoàn toàn bản #

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play