Trở lại phòng của mình, An Nhạc ấn vào hoa tai màu đỏ bên tai trái, cái này là ba Lưu chuẩn bị cho nàng, bên trên có đồ theo dõi và đồ định vị, cái nút bên tai trái là nút thông báo cho ám vệ có chuyện cần bọn họ đi làm, để bọn họ tìm đến nàng, cái nút bên phải là nút cầu cứu, chỉ khi có nguy hiểm mới được ấn. Đồ theo dõi và định vị chỉ khi An Nhạc ấn đè nút cầu cứu mởi có thể mở.


Mới vừa ấn xong không đến một phút, Ám Nhị đã tới.


Rầm rầm, "Chủ tử." Tiếng Ám Nhị lạnh băng vang lên ở phía sau cửa, "Vào đi." An Nhạc thản nhiên nói, sau khi Ám Nhị vào, đóng cửa lại, cung kính đứng trước giường, chờ An Nhạc phân phó.


"Ám Nhị, ta ngủ một chút, ngươi không được để bất kì ai vào, biết không? Có chuyện gì xảy ra cũng không được vào quấy rầy ta, hiểu chưa?" An Nhạc nghiêm túc nói, "Dạ, Ám Nhị hiểu rõ!" Trả lời nàng là thanh âm lạnh băng nghiêm túc lại trịnh trọng của Ám Nhị. "Rất tốt, lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi." Nói xong, An Nhạc nằm xuống giường, còn Ám Nhị cung kính nói vâng một tiếng, liền đẩy cửa ra ngoài, quay người đóng cửa lại, sau lại tựa vào cạnh cửa canh giữ.


Mà bên này, An Nhạc ở trong bóng tối thấy Ám Nhị ra ngoài, liền xoay người ngồi dậy, đi vào phòng tắm, đem cửa phòng tắm khoá trái lại, sau đó, tâm thần vừa động, liền biến mất ở phòng tắm, vào không gian.


An Nhạc tiến vào không gian rồi đi đến linh tuyền, lấy một chén nước, sau lại đem đồ ở trên người cởi ra, thật ra, năm năm nay, nàng tuy đã biết tác dụng của linh tuyền, nhưng vẫn chưa kịp uống, mỗi lần rãnh rỗi nàng đều dùng để ngủ, nên nàng cũng hề nhớ ra còn có chuyện như vậy, nếu không phải có lần này, chỉ sợ lúc nghĩ đến linh tuyền là mấy năm sau.


Nghĩ vậy, liền ngửa đầu đem chén nước linh tuyền có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, kích phát dị năng uống hết, lúc sau liền cảm thấy toàn thân trên dưới ấm áp, rất thoải mái, chỉ là, thời gian dễ chịu luôn rất ngắn, rốt cuộc cũng tới thời điểm sau, tiếp theo là toàn thân trên dưới vô cùng đau, từ trong ra ngoài, trong trong ngoài ngoài, cả người đau vô cùng, giống như mỗi một khối xương đều bị nghiền nát, mồ hôi trên mặt nàng chảy xuống, toàn thân giống như mới xuống nước đi lên, may là nàng đem quần áo cởi ra, nếu không, quần áo sẽ hỏng.


Nhưng dù vậy, trên mặt nàng vẫn là gợn sóng không sợ hãi, ngay cả lông mi cũng không có nhăn một chút, nếu không phải trên đầu của nàng còn đang chảy mồ hôi, chỉ sợ là không ai cảm thấy nàng đang chịu cái đau khổ gì.


Lại một lát sau, người An Nhạc đã không còn đau nữa, còn có cảm giác trở nên dễ chịu hơn trước, dễ chịu đến nỗi nàng muốn ngâm nga ra tiếng, mà tiếp đến là, trên người An Nhạc bắt đầu từ từ thải ra một ít vật màu đen, tản ra mùi tanh tưởi, An Nhạc biết, đây là tạp chất và dầu mỡ dư thừa trong cơ thể của nàng thải ra, có điều ? ! ! ! Quá! Thối! A! Chịu không nổi ! Ta! Phải! Tắm! Tắm! Ta yêu tắm rửa, làn da đẹp đẹp, la la la la la la........(Nguyệt: ta không biết người này, ta không biết người này!)....Hình như có cái gì đó kì quái trà trộn vào đây.


Tâm niệm An Nhạc vừa động, liền hiện ra trong phòng tắm, chạy nhanh qua, mở vòi sen, dội lên, trước kia tốt xấu nàng cũng là đặc công, liền cùng cổ võ tổ của quốc gia học đơn giản mấy chiêu, tuy không thể học công phu nội gia, nhưng điểm huyệt và gì gì đó thì vẫn có thể, cho nên, An Nhạc đi ra phía trước che khứu giác lại, nên nàng giờ không ngửi thấy tạp chất tanh tưởi tản ra dày đặc ở trên người nàng, hiện giờ nàng cô cùng may mắn, may là lúc trước hậu trứ kiểm bì (*) cùng những người đó học thủ pháp điểm huyệt. Tuy nàng có thể chịu được mùi như vậy, nhưng giờ nàng như vậy vẫn không đành hạ mình nha, nàng vẫn là không muốn nhịn a!


(*) Hậu trứ kiểm bì: mặt dày.


Rốt cuộc sau khi nàng dường như rửa đi một tầng da, ngừng lại động tác cọ rửa điên cuồng, hận khộng thể đem da cùng rửa đi, mở cửa phòng tắm ra, bọc khăn tắm trên người, đi tới trước ngăn tủ, mở ra, nhìn thấy đâu đâu cũng là váy búp bê màu hồng phấn, dùng tay áp chế cái trán đang muốn hiện lên ╬,chui vào đi, rốt cuộc cũng tìm thấy một bộ đồ ngủ liền thân con thỏ màu hồng phấn coi như là bình thường, mặc vào, về phần tại sao lại như vậy, a a a, nói nhiều hơn là nước mắt a.


# Bàn về mẫu thượng đại nhân nhà mình là một hồng phấn khống, làm sao đây! #


# Quan trọng là nàng không mặc đồ màu hống phấn mà lại đem quần áo con gái nhà mình đều đổi thành màu hồng phấn, không mặc liền rơi nước mắt, làm sao đây! #


# Với lại cha nhà mình là một thê nô, vĩnh viễn một bộ dáng chỉ cần lão bà vui vẻ ta liền vui vẻ, lão bà làm việc gì cũng luôn luôn là đúng, con gái, vậy? Chờ ta hầu hạ lão bà thật tốt rồi nói sau, còn con trai, đó là cái thứ gì? Ta có sao? Chờ ta dỗ dành con gái xong rồi lại đến hỏi vấn đề nghiêm túc này, còn bây giờ a, trời đất bao la, chăm sóc lão bà là lớn nhất, làm sao bây giờ! #


# Chờ ở tuyến, mười ngàn lần khẩn cấp! ! ! #


--------------------------------------------------------


Tiểu kịch trường: ( lúc có thai Lưu An Dạ )


Ba Lưu: Lão bà, ta sai rồi, ngươi bớt giận, xin bớt giận, đừng tức giận hại thân thể, ngươi còn có thai đây.


Mẹ Lưu: ngươi còn dám nói chuyện có thai? Hô~ sai ở chỗ nào rồi?


Ba Lưu:.......


Mẹ Lưu: Ân?!


Ba Lưu: Chỗ đó chỗ đó cũng sai rồi.


Mẹ Lưu: Ngươi không phải là mang theo tt (*) sao, ta làm sao lại còn mang thai? Không phải nói sau khi kết hôn trong vòng một năm tạm thời sẽ không có sao? (mặt cười lạnh)


(*) Thứ này..... khụ khụ, trẻ trong sáng không nên biết, mất công ta bị phán tội phá hoại mầm non tương lai của đất nước. Còn phần tử đen tối, ta khỏi nói chắc cũng biết rồi ha, nói nhiều làm gì!


Ba Lưu: Nhất định là người bán lúc chế tạo không cẩn thận làm hỏng, người bán lòng dạ hiểm độc này, lừa gạt người tiêu thụ, nhất định phải khiếu nại bọn họ! (mặt phẫn nộ)


Mẹ Lưu:...........


( Thật nghĩ rằng ta không nhìn ra những lỗ nhỏ trên tt kia là bị ngươi dùng kia đâm sao?)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play