Khụ khụ, thứ lỗi cho ác thú của An Nhạc đi....


Kỳ thật, An Nhạc đối xử với Nhị Tam Tứ Ngũ Lục vẫn còn khá ôn nhu, xuống tay nhẹ hơn, dù sao vẫn là con gái, không thể hung dữ với các nàng, có điều mấy người....hán tử thô kia cũng chỉ có thể bị An Nhạc chăm sóc trọng điểm.


Sau khi An Nhạc loại bỏ cầm cố trên người bọn họ xong, nói: "Bây giờ, ta cho các người một cơ hội. Một, thần phục ta; hai, trở về huấn luyện doanh." Tất cả ám vệ nhìn nhau một cái, đồng thời quỳ xuống trước An Nhạc, hai tay ôm quyền nói: "Ta nguyện nhận người trước mắt làm chủ.", An Nhạc thấy thần sắc bọn họ không có nửa điểm miễn cưỡng, nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa: "Các ngươi thật sự chắc chắn?", "Tuyệt không hối hận.", "Tốt lắm, một khi đã vậy, nếu các ngươi phản bội ta, kết cục cũng không sẽ đơn giản giống như hôm nay đâu, tương tự, chỉ cần các ngươi trung thành, ta sẽ lãnh đạo các ngươi đi lên đỉnh! Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thể nghe lệnh của một mình ta, còn có, về sau gọi ta là chủ tử." "Dạ, chủ tử." Tuy rằng nàng chỉ có năm tuổi, nhưng không hiểu sao, bọn họ tin tưởng, nàng sẽ lãnh đạo bọn họ đi lên đỉnh!


Nhìn ánh mắt bọn họ, An Nhạc tin tưởng nhóm bọn hắn sẽ trung thành với mình, nhưng, để đảm bảo...., nàng vẫn nên làm trong đầu bọn họ một cái ám thị tinh thần và lá chắn tinh thần, cái này là thứ nàng học được ở kiếp trước.


Ám thị tinh thần, có thể khiến cho bọn họ sau này không sinh ra lòng phản bội với nàng, sẽ không phản bội nàng, cũng không có trước khi được nàng đồng ý ở trước mặt người khác nói hoặc viết về bí mật của nàng, mà nàng, chỉ cần ở trong lòng mặc niệm chuyện này là bí mật, không thể nói ra là được, hơn nữa, cho dù bị thôi miên, bọn họ cũng sẽ không nói ra bí mật có liên quan đến nàng.


Lá chắn tinh thần, có thể ngăn cản thôi miên tinh thần của dị năng giả hệ Tinh Thần có thực lực thấp hơn nàng, hơn nữa, sẽ theo cấp bậc của nàng nâng lên mà thay đổi, sẽ không vì tăng một cấp mà đem cái trước hủy đi, mà làm lại một lần nữa.


Một lúc sau, An Nhạc đem roi được ngưng kết từ tinh thần lực thu về, xoay người, hướng đến phòng, "Còn nữa, trở về nhớ bôi thuốc, mặt khác, ý của chủ tử, là, chú định cả đời." Nói xong, bước đi về, nhưng mà, bước chân kia, nhìn thế nào cũng có một cảm giác đang chạy trối chết.


==========hồi ức hoàn tất=======hồi ức hoàn tất==========


"Nhất nhất, mười hai giờ rồi, tới giờ ăn cơm trưa rồi." Tiếng nói ôn nhu của Lưu An Thần cùng với tiếng đập cửa vang lên, "Oáp, biết rồi, đại ca, muội sẽ xuống." An Nhạc ngáp một cái, chậm rì rì rời khỏi giường, mặc quần áo chỉnh tề, đôi mắt buồn ngủ mông lung đi lấy nước rửa mặt, tắm xong, mới cảm giác tỉnh táo một chút.


"Gia gia nãi nãi, ngoại công bà ngoại, cữu cữu cữu mụ, còn có các ca ca, mọi người buổi trưa hảo, di? Ba ba ma ma đâu?","Nhất nhất buổi trưa hảo, ba ba ma ma bởi vì hội nghị của công ty mà chậm giờ một chút, hiện giờ đang ở trên đưởng, bất quá sẽ lập tức trở về nhà." Tiếng nói trầm thấp lười biếng của tam ca Lưu An Dạ vang lên, thanh âm của vị ca ca cùng mẹ này của nàng trong mấy năm nay thật sự là càng ngày càng hay, may là hắn chỉ có mười hai tuổi, trong thanh âm còn có chứa một ít tiếng trẻ con, bằng không, thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi, chỉ dùng một câu, mà dễ nghe đến nỗi làm cho lỗ tai cũng phải mang thai.


"Lưu An Dạ ngươi lại cướp lời nói của ta." Tiếng nói tức giận của tứ ca Lưu An Huy vang lên, "Phải gọi là Tam ca~","Ngươi chỉ sinh sớm hơn ta một tuần mà thôi.","Cho dù sớm hơn một phút đồng hồ cũng là sớm.","Câm miệng." Tiếng nói mạnh mẽ lãnh khí tràn ngập không kiên nhẫn này là nhị ca Triệu An Lăng của nàng, tứ ca và nhị ca là con của cữu cữu, chỉ là tính cách quá khác nhau, một người thì lãnh khốc, một người thì như ánh mặt trời, đại ca là con trai độc nhất của bá bá, là một điển hình nham hiểm, tam ca và nàng là anh em cùng một mẹ, diện mạo và tính cách của hắn thuộc loại tà khí lượn lờ, chỉ là bọn hắn đều rất thương nàng.


An Nhạc ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh gia gia nãi nãi, bắt đầu cùng mọi người nói chuyện phiếm, một lát sau, ba Lưu và mẹ Lưu trở về nhà.


Ba Lưu mẹ Lưu vừa mới vào phòng đã bị An Nhạc phát hiện, An Nhạc liền chạy ào vào ngực của ba Lưu, "Ba ba ma ma, các người đã trở về, có mệt hay không, để con xoa bóp bả vai cho các người đi." Nói xong liền động thủ, Lưu gia gia kì quái mà xen mồm nói:"Ya, có ba mẹ liền không muốn gia gia, đứa trẻ không có lương tâm, thật làm cho gia gia thương tâm a."


Mà bên này, chưa kịp cự tuyệt, đã bị An Nhạc cưỡng chế lôi kéo, đi đến trên ghế sô pha bắt đầu xoa bả vai đấm chân của ba Lưu mẹ Lưu, nghe xong lời này, nhất thời còn có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng vừa buồn cười ngăn lại động tác của An Nhạc, ba Lưu điểm điểm cái mũi nhỏ của An Nhạc, cười mắng: "Lại làm sao vậy? Có chuyện gì sao?","Hắc hắc, ăn cơm trước, cơm nước xong rồi nói sau." An Nhạc sờ sờ cái mũi, làm nũng, mà lúc này, Lưu nãi nãi cũng bảo quản gia mang thức ăn lên.


Ăn cơm không nói chuyện là thói quen tốt, mấy người ăn cơm rất nhanh nhưng lại không mất tao nhã, ài, chẳng biết tại sao, An Nhạc phát hiện mình biến thành một cái ăn hàng, bởi vì quà mọi người cho nàng luôn là búp bê và đồ ăn vặt, sau khi nàng biểu đạt chính xác là nàng không thích búp bê, bắt đầu đổi cách khác thu thập cho nàng các loại đồ ăn vặt ngon mà đối với thân thể nàng không có hại.


Đặc biệt là bá bá và thẩm thẩm, mỗi lần từ một nơi trở về liền mang về cho nàng một ít đặc sản của nơi đó, đầu bếp trong nhà cũng thường xuyên đổi khẩu vị đồ ăn ngọt cho nàng, sau đó nàng lại phát hiện, thì ra mấy thứ này ăn ngon như vậy, trước kia tại sao nàng lại không phát hiện, a, có thể là do tâm tình không giống đi, mặc kệ, nàng hiện tại đã muốn biến thành một hàng ăn vặt, vẫn là nên làm loại ăn mà không mập, bất quá, thịt trên người nàng, không phải là loại cầm trên tay mà không có cảm giác, nên người nhà nàng mới yên tâm cho nàng ăn.


Cơm nước xong, người hầu dọn dẹp bát dĩa, An Nhạc vừa nhấc mắt lên, liền phát hiện mười hai mắt đang nhìn nàng, có chút buồn cười đem tay nắm thành quyền, để ở bên miệng, ho hai tiếng, mặt liền trở nên nghiêm túc. Những người khác thấy nàng như vậy, nghĩ rằng nàng có lời quan trọng muốn nói, cũng liền trở nên nghiêm túc, thậm chí phất tay bảo quản gia cho người hầu rút khỏi biệt thự, đóng lại cửa biệt thự, ở cửa đợi lệnh.


Kết quả, An Nhạc vẻ mặt nghiêm túc nói: "Buổi tối nhất định phải trở về ăn cơm đúng giờ, con có chuyện quan trọng muốn nói, còn bá bá thẩm thẩm, con đã phân phó cho Ám Nhất, bảo hắn trước sáu giờ hộ tống bọn họ trở về." Nói xong, lẳng lặng tiêu sái, vung ống tay áo, không mang theo một áng mây màu (*), một chút cũng không để ý tới ánh mắt ngốc lăng của bọn họ.


(*) Nguyên văn là: ngã huy nhất huy y tụ, bất đái tẩu nhất ti vân thải. Khúc này ta tra thì thấy nó bắt nguồn từ bài thơ "Tái biệt Khang Kiều" của Từ Chí Ma, có lẽ tác giả thích bài này nên thêm nó vào :3 !!!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play