Mạc Ly thể hiện vũ kỹ trên sân khấu, phía trên là hàng hoa màu trắng rợp trời, chiếu theo từng nhất cử nhất động của nàng. Ai nấy đều cảm thán vẻ đẹp của Mạc Ly, đêm nay nàng diện y phục rực rỡ thêu hạt trắng, từng hạt tơ lụa ánh kim được dệt may vô cùng cẩn thận, tà áo và đuôi váy dài trượt trên không gian.
Lăng Ngạo Quân và Nam Cung Triệt đều đồng loạt dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng, mang một sự thâm tình trầm ấm.
Kết thúc điệu múa, cả khán đài liền bùng nổ lên những tràng pháo tay, khung cảnh thập phần đặc sắc, nàng tiến về chỗ ngồi, đồng thời thu nhận hết những ánh mắt hâm mộ của người khác.
"Hoàng thượng, công chúa trở về rồi."
Nam Cung Hiệu vui vẻ hơn trước rất nhiều, tinh thần phấn chấn chông mong con gái mình sau nhiều tháng không gặp.
Phượng Liên hoạt bát mặc y phục hồng nhạt, nét dễ thương hòa ái đều được nàng khai thác triệt để, vẻ xinh đẹp kẹo ngọt hạ gục rất nhiều nam nhân ở đây, về anh bạn Long Thất, cậu ta vẫn khó chịu đăm đăm như trước, xem ra đang rất ghen tức.
"Phụ hoàng!!!"
Vì quá vui mừng, Phượng Liên quên cả nghi lễ thông thường, trường tiếp lên bám vai víu cổ Nam Cung Hiệu. Hắn ta cũng không có ý định trách mắng nàng, con gái đi xa chắc chắn rất khổ cực, để cho nàng thoải mái một chút có sao đâu?
"Liên nhi, về rồi thì tốt, mau trở về chỗ ngồi thưởng thức yến tiệc đi, là ta chuẩn bị hết cho con đó."
Lạc quý phi không ngờ lại là người cướp lời, nàng biết rằng địa vị của mình trong lòng của Nam Cung Hiệu vẫn không bằng được tiểu công chúa này, nên phải biết lấy lòng và yêu thương cô bé. Khung cảnh gia đình ba người vô cùng hài hòa.
"Phụ thân, ta không thích Lạc quý phi."
Một câu nói đã phân rõ suy nghĩ trong lòng của nàng, Phượng Liên không thích khuôn mặt giả tạo của bà ta khi nói chuyện với nàng.
"Liên nhi, trở về chỗ ngồi."
Hai người phụ nữ trong lòng mình xảy ra mâu thuẫn là điều mà hắn ghét nhất, Nam Cung Hiệu liền giải quyết một cách êm xuôi.
Phượng Liên cùng Long Thất trở về chỗ ngồi, không thèm liếc nhìn Lạc Ngọc Nhi một lần.
Không ngờ bà ta có thể quên đi chuyện trong nhà tắm nhanh vậy, Tiêu Lâm cảm thán, đôi mắt nhìn vào Phượng Liên càng thêm chăm chú, cô bé vẫn chưa để ý đến nàng.
"Hai vị tiểu thư đều đã thể hiện, còn tam tiểu thư cũng nên làm gì đó chứ nhỉ?"
Nam Cung Triệt rất nhiệt tình hạ thấp nàng, Liễu phu nhân từng nói với hắn, Nhan Mạc Y này chẳng có tài cũng chẳng có nghệ, chỉ được cái sắc hơn người mà thôi. Làm nàng bẽ mặt sẽ làm Mạc Ly có thiện cảm với hắn hơn.
"Vậy ta không thể phụ sự kì vọng của điện hạ rồi."
Tiêu Lâm biết tự lượng sức mình, nàng không có tài năng gì đặc biệt, lên diễn đài chỉ có thể tự bôi xấu bản thân. Nhưng cơ hội của nàng đến rồi.
Đợi khi toàn bộ thân ảnh đã được lộ diện ra khỏi bóng tối, mọi người lại được một phen trầm trồ bề nhan sắc.
Lăng Ngạo Quân có chút mất tự nhiên, hắn quan sát bờ môi căng mọng mà đêm qua hắn đã dày xéo, trong lòng chợt dâng lên những đợt sóng phiền muộn.
"Tam tiểu thư định biểu diễn gì đây?"
"Ta?
Nàng mặc kệ những ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình, tiếp tục làm những hành động khó hiểu.
Nàng căn dặn một tiểu thái giám đi đến cửa sau đón một đại nương cỡ tuổi vào đây, còn đút cho hắn ít bạc vụn nữa, tiểu thái giám rất nhanh nhẹn đi làm việc.
"Ta sẽ kể cho mọi người một câu chuyện."
"Tốt lắm."
Nam Cung Hiệu vỗ tay, kéo theo đó là một tràng âm thanh rộn ràng. Phượng Liên chán nản cũng bật dậy khi nhận ta tỷ tỷ tự nhận mình là Tiêu Lâm sư huynh, nàng rất có thiện cảm với tỷ tỷ này.
"Tỷ tỷ cố lên."
Biểu muội đáng yêu còn bắt Long Thất cổ vũ với mình, hai đứa nhóc vô cùng dễ thương.
"Xưa kia có một kỹ nữ rất xinh đẹp, nàng là hoa khôi của thanh lâu đó, phải vùi thanh xuân vào chốn phấn son ca hát, một ngày nọ, kỹ nữ gặp được người trong mộng của mình, hắn rất tốt, có tiền tài, còn là người của đại gia tộc, hắn hứa sẽ chuộc nàng ra khỏi đây, cưới nàng làm chính thất. Kỹ nữ ngây thơ tưởng chàng thật lòng, một lòng một dạ yêu chàng."
Mọi người đều bị cuốn hút theo câu chuyện đượm buồn đó, riêng sắc mặt của Lạc quý phi thì đang dần trở nên khó coi.
"Nam nhân để lại cho kỹ nữ một viên ngọc bội, dặn phải chờ chàng trở về, ngựa xe đèn rước đón nàng về nhà. Kỹ nữ đợi rất lâu, đến khi nhận ra bụng mình ngày một lớn thêm, mới biết mình bị lừa rồi. Nàng xinh ra một nữ hài khỏe mạnh, rất khả ái, nhưng nàng không muốn phải trầm mặc trong thân phận thấp này nữa. Gửi nữ hài cùng miếng ngọc bội về gia tộc của chàng, nàng bắt đầu thay đổi bản thân, dồn tiền bạc mua hết những tiên dược sắc đẹp. Cuối cùng, nàng trở thành một người có địa vị cao quý, ở trên cao nhìn xuống vạn người. Còn nữ hài của nàng, nay đã lớn lên, nhưng vẫn chưa biết mẫu thân mình là ai."
Mọi người được thăng trầm trong một phận đời từ ngây thơ cho đến khi vì danh lợi mà bán rẻ cả tình thương, cả bản thân mình. Vị kỹ nữ trong câu chuyện tuy đáng thương, nhưng lại vô cùng đáng trách, dù đã có địa vị nhưng vẫn không nhận lại con gái mình.
"Nhân tiện, vị kỹ nữ đó cũng ở đây, cần ta tiết lộ danh tính không nào?"
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, tính hấp dẫn của câu chuyện này rất lớn.
Tiêu Lâm nở nụ cười thê lương, nàng dứt khoát chỉ tay, mọi người theo hướng đó mà tập trung quan sát. Người bị nàng hướng tới, là Lạc quý phi. Sắc mặt bà ta đã sớm xanh xao không còn chút mạch máu, sao nó có thể biết được, nàng đã bỏ nó khi nó còn rất bé.
Bỏ qua những ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng vẫn dùng điệu bộ cao quý nhất để nói chuyện.
"Y nhi, con không nên đùa dai, đó là chuyện của mẫu thân con, nào phải của ta."
"Mẫu thân, xin đừng tự lừa dối nữa, mọi chuyện con đã biết hết rồi."
Tiếng gọi mẫu thân của nàng làm quần chúng rất nghi hoặc, cả nhan gia cũng tỏ vẻ tò mò.
"Nói bậy, đừng nghịch ngợm nữa."
Nam Cung Hiệu cũng quay sang thăm dò nàng, Lạc quý phi cảm thấy người mình như đã nhũn ra.
"Ta còn có nhân chứng."
Tiểu thái giám vừa rồi đã trở về, còn dẫn theo một đại nương ăn mặt rất mộc mạc.
"Mẫu thân chắc chắn thấy rất quen mặt phải không?"
Đại nương kia đồng dạng thăm dò Lạc quý phi, nhíu mày nghi hoặc mấy lần, bà mới bật thốt lên.
"Ô, đây chẳng phải là Lạc Hoa sao? Muội dạo này trẻ trung quá vậy."
Lạc Hoa chính là kỹ danh của Lạc quý phi khi còn sống trong thanh lâu. Đại nương vừa vào từng là bà chủ ở đó, vì thế mà bà có thể nhớ mặt từng người một.
"Câm miệng, ta không phải, đó là tỷ tỷ của ta mà."
"Tỷ tỷ?? Lạc Hoa, muội là con một mà, trí nhớ của ta vẫn tốt lắm."
Đại nương kia nhíu mày nghi hoặc, biểu cảm chân thật như vậy khiến câu chuyện ngày càng sát với hiện thực hơn.
"Mẫu thân còn lời nào để nói không?" Đến nước này mà Lạc Ngọc Nhi vẫn còn biện minh, thì Tiêu Lâm không thể tin được nữa.
"Hoàng thượng, ngươi phải làm chứng cho ta, ta còn có tỷ tỷ mà nhớ không? Là người trong giường bệnh trong căn nhà lá hôm đó."
Lạc quý phi sở dĩ được đưa vào cung làm phi tần là do đã cứu được một mạng của Nam Cung Hiệu.
"Mẫu thân, đã đến bước này rồi, ta sẽ không để người dối trá nữa đâu."
Nàng vận tu vi, khí thế thánh giai lập tức áp đảo mọi người, ngay cả Cổ Phong Thần cũng phải ngạc nhiên nhìn nàng, đẳng cấp của hắn là thánh giai tam đẳng, đã sắp đột phá thành thần, phải khó khăn lắm mới gặp được một người gần với tu vi của hắn.
Cả yến tiệc bỗng chốc chìm vào im lặng, một thánh giai, tu vi trong truyền thuyết, vậy mà hiện tại lại xuấg hiện trước mặt họ. Nhan gia bỗng cảm thấy trước kia họ thật ngu ngốc, sao lại đắc tội với nàng cơ chứ.
"Nói thật đi nào."
Nàng bật công tắc của thuốc nói dối, Lạc quý phi liền mất quyền tự chủ, rất nhiệt tình kể lại hết chuyện năm xưa.
Sau khi có được dung nhan trẻ trung xinh đẹp, nàng bắt đầu nghe ngóng tin tức của các quý tộc, biết hôm đó Nam Cung Hiệu đi săn, nàng còn cố tình xin trú tạm tại nhà của một thợ săn, chờ lúc đoàn người của hoàng cung đến nghỉ ngơi, nàng sẽ quyến rũ họ. Không ngờ số nàng may mắn, Nam Cung Hiệu bị ma thú tấn công, Lạc Ngọc Nhi giả vờ giúp đỡ, vì thế làm động tâm hoàng đế, được hắn đem vào cung, mà người phụ nữ vốn là vợ của người thợ săn đang thoi thóp trên giường đó là do nàng hạ độc, nhằm dựng lên một câu chuyện cảm động về tình chị em.
Đợi khi thuốc hết tác dụng, Lạc quý phi chỉ biết đờ người trong tuyệt vọng, nàng đã thú nhận hết tội ác của mình, mọi người không tin cũng không được. Nàng chỉ biết thiết tha nhìn Nam Cung Hiệu, mong hắn cứu nàng. Nhưng nào có, Nam Cung Hiệu đang xấu hổ vì bị bẽ mặt, không ngờ hắn lại ngu ngốc bị lừa gạt suốt bao nhiêu lâu.
"Mạc Y, mày được lắm, tao đã cố gắng đối xử tốt đẹp với mày, nhưng mày lại làm thế với tao. Nhưng mày chẳng cười được bao lâu đâu, con nha hoàn của mày đi đâu mất rồi."
Nhắc đến Mẫn Hà, Tiêu Lâm lại cảm thấy lo lắng, một linh cảm không hay làm nàng sợ hãi.
"Im miệng, ngươi đã làm gì nàng???"
"Đến tây hồ đi, có một cái bao tải ở đó."
Đám vệ bình liền nhanh nhẹn đi kiểm tra, chỉ để lại sự việc đang diễn biến tại nơi này.