Tiêu Lâm ngồi xếp bằng trong hồ linh thủy, khí thể thánh giai làm rung chuyển cả mặt đất, cây cối đang thi nhau hút lấy linh lực dồi dào bị tràn ra ngoài để mọc lên, cảnh tượng vô cùng tươi tốt.
Để lên được đẳng cấp này đã là một kỳ tích trong giới tu chân, Tiêu Lâm tự nhận mình có bàn tay vàng là hệ thống, còn chủ thể của hai vị thần gì đó nữa, nhưng những may mắn của nàng đổi lại bằng những vết thương tâm lí vô cùng đau đớn.
Nhìn mái tóc, lông mày và mi trắng toát của mình, Tiêu Lâm không thấy chán ghét mà còn rất yêu thích, phải nói hình tượng này vô cùng giống với nhân vật nàng yêu thích, đó là sự cun ngầu, sờ wag mà nàng luôn mong ước có được.
Tiêu Lâm đang tự sướng rằng mình là người pơ phẹc nhất hệ mặt trời.
"Tít tít, đan điền của Tiểu Bạch gặp vấn đề."
Lập tức tâm trí của Tiêu Lâm trở lại cơ thể, thái độ cũng nghiêm túc hơn trước.
"Có chuyện gì? "
" Quá trình hồi phục gặp trục trặc, nguồn linh lực của kí chủ không phù hợp với đan điền."
"Nguyên tố băng, ta đã dồn hết linh lực của mình rồi mà, tại sao?"
"Băng của kí chủ tuy đã đạt đến tầng cao nhất, nhưng băng của Tiểu Bạch là loại băng sống nhờ linh lực của Tuyết liên hoa, hai thứ này không đồng dạng với nhau."
"Vậy ta trực tiếp đem tuyết liên hoa nuôi trồng là được."
"Phải đợi 1000 năm."
Tiêu Lâm sững sờ trước câu trả lời của hệ thống, Tiểu Bạch, nàng rất nhớ nó, bảo nàng đợi, xin lỗi, nàng không có lòng kiên nhẫn đó.
"Hệ thống, còn cách nào khác không?"
Nàng phải cật lực tìm cách, dùng mọi biện pháp để cứu hắn, nàng không thể để hắn chờ đợi quá lâu.
"Xé rách không gian, đến thần giới."
Thần giới, một khoảng không gian tách biệt với lục địa này, nơi mà những tu chân giả vượt qua đẳng cấp thánh giai, tiến nhập thành thần. Thần giới được nhắc đến ở cuối chương của nguyên tác, lúc mà Mạc Ly và dàn harem của nàng đạt đến thành tựu cao nhất.
"Ta cần làm gì ở đó?"
Với đẳng cấp hiện tại của nàng, muốn đến thần giới là điều bất khả thi, nhưng nàng có kỹ năng xé rách không gian, nàng phải thử, nàng phải cứu sống Tiểu Bạch.
"Thần giới cũng giống như thế giới này, chỉ là có rất nhiều tu chân giả cao cấp mà thôi, ở đó có một khu rừng gọi là Kim Nguyên, nơi chứa băng tuyết nguyên thủy từ thời khai thiên lập địa, lấy được thứ đó, Tiểu Bạch sẽ được cứu."
Đợi nàng giải quyết xong sự vụ ở đây, Tiêu Lâm sẽ đến đó.
Màn đêm đã bao trùm hết cả bầu trời, từ phương xa, những ngọn đèn hoa đăng được treo cao đồng loạt điểm tô cho nhau. Những thiếu nữ xiêm y rực rỡ, oanh oanh yến yến cười nói trong hoa viên, họ xinh đẹp không thua kém gì những đóa hoa trong vườn.
Đêm nay được trang hoàng khác hẳn hôm qua, giữa các bàn tọa yến tiệc còn có một sân khấu khá rộng, đủ để biết rằng đêm nay là lúc để mọi người thi tài, người có võ dụng võ, giỏi cầm kỳ thư họa gì cũng sẽ thể hiện. Thế nên nam nữ nhân đều ăn mặc thập phần rực rỡ, món đồ gì cũng quý giá hơn trước.
Nghe nói đêm nay Phượng Liên sẽ trở về, dù gì nàng cũng là công chúa của đất nước này, hiển nhiên Nam Cung Hiệu rất yêu quý nàng, việc nàng không trở về cũng không hề trách tội.
Nhan gia đã đến từ sớm, Mạc Tuyết đêm nay sẽ biểu diễn một tiết mục múa, gương mặt nàng rõ ràng lóe lên những tia háo hức, nàng mong sao Lăng Ngạo Quân sẽ chú ý đến nàng, hắn sẽ phải hối hận vì đêm qua đã bỏ chạy.
Tiêu Lâm hiện tại ngồi tại vị trí của Nhan gia, trầm mặc quan sát tất cả những hành động của người khác, đôi khi còn có một vài nam nhân liếc trộm nàng, ánh mắt đều lộ rõ vẻ si mê.
Ngày hôm nay nàng cảm thấy rất trống rỗng, bên cạnh không có cô bé lắm chuyện như Mẫn Hà lải nhải, trong lòng không có Tiểu Bạch để vuốt ve.
Mẫn Hà vẫn chưa xuất hiện, điều này làm dấy lên một nghi vấn trong lòng nàng, mong sao không có chuyện gì xảy ra.
Buổi lễ cứ diễn ra một cách nhàm chán, từng nam thanh nữ tú đều lần lượt bước lên thể hiện tài năng, người thì ca hát, vẽ tranh, đối đáp thơ văn, có nữ nhân muốn nổi bật hơn còn chọn nhảy múa.
Tất cả trò chơi đối đáp Tiêu Lâm đều không tham gia, chỉ lạnh lùng quan sát, đôi mắt lười biếng vô cùng thu hút bất cứ ai nhìn vào.
"Nhị tiểu như Nhan gia, Nhan Mạc Tuyết với tiết mục múa quạt."
Mạc Tuyết tự tin ưỡn mình, y phục hôm nay nàng mặc quả thật là có một không hai, từng đường cắt may đều vượt qua phạm quy thông thường. Nàng ưỡn ngực, xuôi mình dẻo dai thực hiện từng động tác, tuy rất xinh đẹp nhưng vẫn thiếu một chút khí chất, do vậy mà điệu múa rất khô khan.
"Ngưng."
Nam Cung Hiệu phất tay cho nàng lui, gương mặt của mọi người như được giải thoát, cái họ cần bây giờ là một sự cách tân, đổi mới chứ không phải điệu bộ luôn đi vào lối mòn này.
Từ đầu đến cuối, Lăng Ngạo Quân không thèm nhìn lấy nàng một lần, Mạc Tuyết căm hận mọi người, tức giận vì bản thân mình vì sao không làm tốt, Liễu phu nhân bình tĩnh vỗ về con gái mình, không hề tỏ vẻ đau buồn.
"Không sao! Chuyện hay còn ở phía trước."
Lăng Ngạo Quân đề bạt với hoàng đế về Mạc Ly, nàng cũng thể hiện một điệu múa ngày hôm nay. Nghe đến tài nữ của đế quốc, ai ai cũng ưỡn cổ ra hóng hớt.
"Tốt lắm, mau thể hiện đi."
Bao nhiêu ánh mắt sáng rực như đèn pha chiếu thẳng vào thân ảnh của Mạc Ly.