Phượng Liên theo một tiếng hét thảm thiết ngã xuống, máu từ bả vai của nàng chảy loang lổ ra khắp nơi.


Con giáp kiến sau khi rút ra nọc độc của mình, nó lại định kết liễu con mồi bằng chiếc càng sắc bén.


Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Tiêu Lâm khó nắm bắt được tình hình, Như Lan vội vàng chạy đến, nàng dùng đấu linh cắt đôi cơ thể của con quái vật.


Long Thất bế nàng trên tay, cảm nhận từng chút một hơi thở yếu ớt của nàng.


" Đừng chần chừ nữa, mau chạy đi."


Lũ Kiến không có ý định đuổi theo, chỉ có vài con đang còn cố chấp nhìn theo họ.


Đoàn người chạy đến một bờ suối nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả khu rừng.


Tiêu Lâm và Nhất Mộc vội vàng chạy đến bên Như Lan và Phượng Liên, so với Như Lan chỉ bị thương ngoài da, thì Phượng Liên đang trong tình trạng nguy kịch, nọc độc của kiến đã nhanh chóng lan từ bả vai ra gần lồng ngực.


" Nhất Mộc, ngươi nhất định phải cứu nó, nó là tiểu đồ đệ của ta."


"Được rồi ta sẽ cố gắng, Tiêu Lâm, con làm sơ cứu cho nàng trước, ta sẽ sắp xếp lại vị thuốc."


Hắc y nhân Tiêu Lâm vừa định chạm vào nàng, thì Long Thất đã tức giận hấp tay nàng ra.


"Ngươi không được chạm vào nàng."


"Đồ ngốc,  giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn ghen tị."


"Phải đó, nàng đang nguy hiểm a."


Đám đệ tử xung quanh đã lên tiếng phụ họa, bọn họ rất có thiện cảm với hắc y nhân này.


Long Thất rối rắm ngắm nhìn Phượng Liên, trong mắt hắn như có một tầng nước phủ lên.


" nam tử mau tránh ra."


Tiêu Lâm vừa dứt lời, Long Thất đã hiểu ý xua đuổi nam đệ tử đi, chỉ còn lại nữ.
 

Bả vai của Phượng Liên đã bị sưng tấy lên thành màu tím đen, vết thương đã lan ra đến khoảng giữa, nếu chạm vào tim mạch, Phượng Liên chỉ có con đường chết, nhìn cô bé đang đau đớn đến nhăn mặt, có lẽ nàng đang đấu tranh cho mạng sống của mình.


"Kí chủ, là ma khí."


Xem ra nọc độc của lũ liến cũng đã bị ảnh hưởng theo. Ma khí sẽ xâm nhập vào tinh thần của Phượng Liên để khiến nàng lung lạc.


Tiêu Lâm thô bạo xé lớp áo vướng víu để thấy rõ vết thương hơn, ma khí từ đó đang bốc lên ngùn ngụt. Nàng dùng nước thanh lọc trong hệ thống ra dùng, chậm rãi rót vào vể thương, nước vừa chạm vào, thì những chướng khí như gặp phải kình địch, chúng tản ra nhiều hướng khác nhau.


Phượng Liên đau đớn kêu lên thành tiếng, khiến mọi người đồng loạt ngóc đầu nhìn lại.


Đợi vết thương được rửa sạch sẽ, nàng lại tiếp tục nghiền thảo dược sơ chế ra đắp, làm như thế sẽ làm vết thương không bị nhiễm trùng. Nhất Mộc cũng đã trộn xong linh thảo.


" sư phụ, vết thương này..."


"Phải, là ma khí."


Nhất Mộc cùng Tiêu Lâm vận chuyển linh lực hệ mộc để trị thương cho nàng, nhờ hệ mộc tinh khiết, vết thương rất nhanh đã khép lại.
Nhưng đau đớn vẫn còn đó, vì mất máu quá nhiều, mà Phượng Liên tạm thời rơi vào tình trạng hôn mê sâu.


" mọi người, đã sắp sửa đến trung tâm, mau di chuyển nhanh hơn."


Trưởng môn Mạnh Trường đang đợi ở phía trước, sẽ không còn nguy hiểm nữa.


"Kí chủ, ma vật đang lấn chiếm linh khí của ngũ sắc quả, cơn bão nguyên tố tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm."


"Nguy hiểm, ngươi nói rõ hơn đi."


"Nó sẽ trực tiếp tấn công con người."


Cái này quá ác độc rồi!!!


"Kí chủ phải tìm ra nó trước khi nó phát động công kích."


" Được rồi."


Cách phía trước không xa mà hệ thống đã thông báo, vậy chứng tỏ ma vật ở rất gần loại quả này, như vậy mới có thể mượn linh khí, chắc chắc không thể ở trong thân cây, thứ gì lại gần với ngũ sắc quả nhưng không trực tiếp ăn mòn, mà lại chậm rãi.


Là linh thú bảo vệ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play