Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, càng đi vào sâu, áng sáng trong khu rừng lại càng tối hơn, không gian u ám bao trùm lấy những tấm thân nhỏ bé, Phượng Liên tiểu muội sợ hãi, nàng theo phản xạ dựa vào lồng ngực của Long Thất, coi đó là điều tự nhiên. Còn chàng thị vệ kia thì đã sớm đỏ mặt đến măng tai.
Cảnh đẹp ý vui ở phía trước làm khó chịu rất nhiều người, đặc biệt là Tiêu Lâm, mẹ nó cái số F.A chết tiệt, đến kiếp này mà nó vẫn bám dai dẳng.
May thay mọi người đã tránh được đám kiến cánh cứng khổng lồ, nếu không với sức lực hiện tại cũng khó đối địch lại với hàng trăm hàng ngàn con kiến như thế. Ánh mắt mọi người dành cho Tiêu Lâm càng có thiện cảm hơn.
"Tiêu Lâm, lát nữa phải theo sát ta, chúng ta đã gần tới chung tâm rồi."
" mau chạy đi"
"Tránh ra!!!"
Cánh rừng im ắng bị chấn động bởi những cơn động đất nhỏ cùng với tiếng hét vọng ra từ phía sau.
" không xong rồi, là lũ kiến."
Không biết là ai đã hét lên như thế.
Một nhóm người đang vội vã đuổi tới, khuôn mặt của họ hiện lên sự sợ hãi cùng cực.
"Mau giúp chúng tôi, lũ kiến điên rồi."
Giống như để tăng sự sinh động cho lời miêu tả của hắn, đoàn quân kiến cứng chậm ra bò đến, tuy nhiên màu giáp của chúng không còn là màu đỏ tươi như trước nữa, thay vào đó là một màu đen tím kì dị. Toàn thân chúng tỏa ra một hơi thở hắc ám, hoàn toàn khác hẳn trước đây, theo như nàng biết, loài kiến này thuộc giống không chủ động tấn công người khác, chúng chỉ coi họ là kẻ địch khi bị xâm phạm tổ kiến và kiến chúa.
"Thứ gì đó đã khiến chúng phát điên?"
Tiêu Lâm thẫn thờ hỏi.
Lũ kiến rất tinh vi tạo thành một loại đội hình bao quanh, khiến họ không còn đường lui.
"Xem ra chúng ta phải đánh một trận rồi."
Phút chốc các đấu linh đã lần lượt hiện ra, màu sắc rực rỡ đủ cả. Gây chú ý nhất trong đó là thanh thần kiếm của Mạc Ly, thanh kiếm màu bạch kim vô cùng cứng cáp, thân kiếm lạnh lẽo mang khí thế sắc bén sẵn sàng kết liễu bất kì ai chạm vào nó.
Đám kiến lục tục tấn công, tất cả đều bị đấu linh giết chết, tuy nhiên nếu cả đội quân xông lên, thì chưa chắc mọi người đã chống lại nổi, các trưởng lão hiện tại không tiện ra tay quá nhiều, vì sợ rằng họ sẽ không tham gia được vào trận tỉ thí với các thế lực khác. Người chiến đấu chủ yếu hiện giờ chỉ còn có các đệ tử.
" Ta sẽ đột phá vòng vây, khi có lối ra, mọi người nhất định phải chạy."
Nhất Mộc và Như Lan đồng thanh nói, họ sẽ không thể dùng hết sức, nhưng tạo lối ra thì khá dễ dàng.
Đoàn người vừa đánh vừa lùi, sớm chốc đã di chuyển về một hướng của vòng vây.
"Cơ hội đây rồi."
Nhất Mộc đem đấu linh là một huyền trượng bằng ghỗ, hắn rót linh lực vào mặt đất, khiến cây cối đâm chồi nảy lộc ngay tức khắc, đám kiến bị rễ cây ngăn trở không thể bao vây, điều này làm bọn kiến trở nên hung hăng hơn.
Như Lan âm thầm yểm trợ ở hai bên, ngăn chặn hết thương tích cho các đệ tử.
"Sư phụ, mau chạy đi."
Phượng Liên vùng chạy khỏi tay Long Thất, nàng muốn chạy tới bảo hộ sư phụ mình.
"Tiểu Liên, đứng lại."
Vốn Như Lan bị sức tấn công ồ ạt của chúng làm tổn thương đôi chút, nhưng chỉ cần nàng dùng hết sức lực, thì tiêu diệt đám kiến này là một điều rất dễ dàng. Nhưng Phượng Liên lại quá lo lắng cho nàng mà liều mình chạy tới, Như Lan sợ không thể không bảo vệ cho nàng.