Vĩ Nam im lặng nhớ về ký ức, kể.

"Bệnh viện của tớ xây trên mồ mã của người xưa, bệnh viện đã tồn tại hơn hai trăm năm rồi, nhà tớ đã tốn nhiều tiền để xây bệnh viện, khi đang xây toàn gặp những chuyện xui xẻo, nghe ba mình kể lại là có một người tên Từ Triết đã tới niêm phong hồn ma lại để xây dựng bệnh viện".

Vĩ Nam thở dài dừng câu chuyện, ai cũng im lặng ngồi nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào Vĩ Nam nghe ngóng câu chuyện ma có thật.

"Từ Triết là ai?".

có nhiều người cùng họ, nhưng tôi muốn hỏi vì sự thắc mắc, có một cái gì đó thúc giục tôi phải hỏi lại, tôi buột miệng hỏi.

"Mình cũng không biết, mà họ rất giàu, nghe nói là sau này hai vợ chồng nhà họ Từ mất tích không rõ lý do, ít lâu sau con trai họ cũng biến mất, tài sản nhà nước lấy, khu nhà đó rao bán hết người này đến người kia, hình như nhà đó cậu đang ở đấy".

Mặt tôi đanh lại, tắt cảm xúc vui vẻ, tôi không ngạc nhiên lắm, mấy chuyện này tôi cũng đã biết từ trước, hiện tại còn làm bạn với mấy con ma.

"Từ Hào Vương có đúng không?".

Vĩ Nam nhìn tôi gật đầu, mấy thông tin hot của người giàu có, nhất là trong việc làm ăn, có biến cố gì, mấy thông tin này liền nằm trên mặt trang báo đầu tiên vào ngày mai, nên nhiều người biết cũng không lấy gì làm lạ, khi nào mà thông tin này bí ẩn mà tôi biết rõ lúc đó Vĩ Nam mới kinh ngạc. Tôi không biết rằng tôi đang đi trên con đường chính Từ Hào Vương vạch ra sẵn, mọi điều xuất hiện liên quan tới Từ Hào Vương trên trần gian toàn là mưu kế, sắp đặt, tôi ngu muội không tránh né được.

Phương Lâm thấy Vĩ Nam nhắc tới nhà họ Từ thì tôi không được vui cho lắm.

"Thôi chuyển qua chủ đề khác--".

Tôi chặn ngang lời nói, không cho Phương Lâm nói nốt từ còn lại "Kể tiếp đi" tôi không muốn vì Từ Hào Vương mà mất không khí vui vẻ.

"Khi xây xong bệnh viện, hoạt động hơn năm mươi năm, lúc đó ai đó phá thì phải, nên bệnh viện gặp trục trặc, có bệnh nhân và bác sĩ nói thấy ma lởn vởn trên hành lang và trong phòng, nhưng họ không hại người, mà bệnh viện thì gặp ma là chuyện bình thường, nên họ không để ý đến".

"Vậy à? Nhưng lúc bốn giờ sáng mà mình không đến kịp thì Châu Mộng Dư chết ngay trong bệnh viện rồi, còn nói không hại người?".

Phương Lâm thấy lời nói Vĩ Nam và sự kiện vừa xảy ra không trùng khớp, bất bình lên tiếng thay tôi.

"Cái này mình không biết, Châu Mộng Dư có điểm gì đặc biệt nên chúng theo cũng nên".

Tôi gượng gạo cười trừ biện minh, bị Vĩ Nam nói trúng, tôi chột dạ lên tiếng.

"Cậu nói gì vậy, vậy chứ, mình thì...thì...ờ thì, mình...mình thì có điểm gì cho chúng theo đâu, ờ thì, phải không Phương Lâm".

Tôi nói ấp úng, lắp ba lắp bắp như trẻ con lên ba học nói, trong phút giải thích, ánh mắt Vĩ Nam nhìn chằm chằm tôi không dời đi một giây, tôi càng chột dạ hơn đành kéo Phương Lâm vào cuộc làm bia chắn đỡ đạn, Phương Lâm hiểu ý tôi, cùng nhau hợp tác.

"Châu Mộng Dư thì có cái gì để cho lũ yêu quái đó theo? Tụi nó thấy hợp mắt thì theo thôi, cậu ấy còn ngồi đây nói chuyện là may lắm rồi, nói linh tinh".

Phương Lâm trả lời hơi gắt, Vĩ Nam chuyển ánh mắt qua nhìn Phương Lâm, Phương Lâm nhìn lại, không thể hiện sự dối trá, hai ánh mắt nhìn nhau như kẻ thù.

"Mình chỉ nói vậy thôi, cậu có cần gắt thế không? Châu Mộng Dư có cần lắp ba lắp bắp như vậy không?".

Vĩ Nam bắt thóp lại, hai người chúng tôi không biết trả lời thế nào cho hợp lý.

"Sắp đi cắm trại rồi nhỉ?".

Hoạ Việt là người không hiểu gì trong câu chuyện chúng tôi nói, đứng ngoài cuộc nghe ngóng tình hình, thấy mọi người nhìn nhau gay gắt sắp cãi nhau vì một chuyện cỏn con không đáng, Hoạ Việt lảng sang chuyện khác để mọi người hoà đồng trở lại.

Mọi người nhìn nhau không lên tiếng, im lặng đến mức tiếng thở cũng nghe rõ, có một sự quê nhẹ bay ngang qua đầu Hoạ Việt.

"Còn mười ngày nữa là đi, mình có cảm giác không lành, một điều làm mình chú ý đến là núi Đại Tử, cắm trại ở đó có an toàn không?".

Tôi lo lắng hỏi, ánh mắt chuyển hướng từ người này sang người khác, chờ câu trả lời.

Đi cắm trại tôi bị thương, tôi không sợ, tôi sợ vì tôi có thể làm liên luỵ đến người khác, lần này cắm trại, có tới mấy lớp khác đi cùng, không may xảy ra chuyện gì tôi trở tay không kịp, máu có sức mạnh đúng là không tốt, người khác nhìn vào cầu mong có, chỉ có người trong cuộc mới biết có thứ quái quỷ này phiền phức đến cỡ nào, toàn bị doạ giết, người xung quanh cũng bị liên luỵ theo, tôi hơi mệt mỏi vì cuộc sống rồi, tôi im im không để lộ ra ngoài nhiều thôi, khi nào gặp chuyện quá sức tôi mới sốc nặng.

"Nếu cậu không thích có thể nghỉ, viện lý do là không khoẻ cũng hợp lý mà".

Phương Lâm khuyên tôi, tâm hồn tôi đang lơ lửng tít trên mây, đầu óc suy nghĩ linh tinh không nghe thấy Phương Lâm nói gì.

Phương Lâm là người biết rõ nhất chuyện gì sắp xảy ra với chuyến đi cắm trại sắp tới, Phương Lâm không nắm chắc được điều gì xảy ra đối với tôi vì Từ Hào Vương luôn đi theo bên cạnh, có thể Từ Hào Vương sẽ bảo vệ tôi hoặc ngược lại là đẩy tôi vào cái chết, quỷ ở dưới vách núi, Từ Hào Vương muốn mượn tay tôi thu phục, cái gì mà ba mẹ Từ Hào Vương bị quỷ ăn thịt? Cái gì mà Từ Hào Vương bị niêm phong dưới tầng hầm? Rồi cái gì quỷ tu thành yêu tinh? Mọi chuyện Từ Hào Vương tự tạo ra, mấy câu chuyện trước giờ Từ Hào Vương kể đều không có thật, mục đích nhắm vào tôi, ý đồ của Từ Hào Vương là gì? Tôi cần làm rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play