Đại loại là năm phút đồng hồ sau, Giang Điềm đang định gọi điện thoại hỏi một chút, cửa chính lại mở ra, Chu Xuyên xuất hiện ở cửa, Giang Điềm cất di động đi, nói: “Chú Xuyên, cháu còn tưởng chú không có ở nhà đấy.”
Nói xong, cô bước qua cổng đi vào trong sân.
Chu Xuyên đi bên trái Giang Điềm, cười nói: “Già rồi, chân cẳng không còn linh hoạt nữa.”
Bước chân Giang Điềm chậm lại, ánh mắt lo lắng, cô đang định quan tâm hỏi thăm vài câu, tiếng “loạt soạt” vang lên cách đó một đoạn, lời Giang Điềm nhắc tới bên miệng lại dừng lại, ánh mắt cô nhìn băn khoăn một vòng phòng khách, vẫn chưa tìm được chỗ phát ra âm thanh.
Chu Xuyên làm như không nghe thấy gì, thuận miệng hỏi một câu: “Công việc thế nào rồi?”
Giang Điềm tất nhiên sẽ không nói ra việc không thoải mái trong công việc, liên thanh nói “Tốt”, Chu Xuyên hài lòng gật đầu, Giang Điềm suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Chú Xuyên, chú có vừa nghe thấy tiếng gì không?”
Chu Xuyên ngồi xuống trên ghế, bĩnh tĩnh lắc đầu.
Giang Điềm bĩu môi, không hỏi nữa, cô ngồi xuống đối diện Chu Xuyên, lại mặt dày hỏi: “Chú Xuyên, chú có phải rất nhớ cháu đúng không?” Nói xong, cô lại nhìn thấy đồ uống trà bày trên bàn, nước trong chén trà đã thấy đáy, rõ ràng là có người dùng qua, “Trong nhà có khách hả chú?”
Chu Xuyên lấy chén trà trước mặt Giang Điềm đặt lên đĩa trà, nghiêm túc nói: “Lúc trước có một con chó tới.”
Ánh mắt Giang Điềm từ từ xẹt qua một vòng phòng khách, ngoại trừ góc bên phải đột nhiên có một cái khăn voan màu đỏ, cũng không biết phía dưới giấu cái gì, còn lại bài trí vẫn giống như các lần cô đến trước đây, cô tò mò: “Vậy con chó đâu?”
Tầm mắt Chu Xuyên nhẹ quét qua nơi nào đó, nhàn nhạt phán, “Sợ rồi, không biết chạy đi đâu.”
Giang Điềm cái hiểu cái không, vẫn hơi tò mò như cũ.
Chu Xuyên cười nhạo: “Con chó ngu ngốc.”
Giang Điềm sờ sờ sống mũi, có chút không hiểu sao, ngược lại hậm hực nói: “… Mắng cháu à?”
Chu Xuyên cười, khóe mắt hiện nếp nhắn, “Không phải, cháu là đáng yêu nhất.”
Giang Điềm đỏ mặt.
Chu Xuyên đổi chuyện, hỏi: “Cháu cùng… chỗ nó thế nào?”
“Dạ?” Giang Điềm thấy trạng thái của Chu Xuyên không đúng lắm, lời nói cô nghe được mơ hồ.
Sắc mặt Chu Xuyên có hơi khó coi, từ kẽ răng phun ra mấy chữ thống khổ mang theo vài phần xấu hổ, “Tiểu Chu Chu?”
Cái tên không đứng đắn như vậy mà nó cũng nghĩ ra được, mấy phút trước thằng nhóc cứ bắt ông không được nói cho Giang Điềm biết tên anh là gì, lấy tính mạng ra uy hiếp không cho phép nói tên anh.
Ý đồ Chu Xuyên tìm cô, Giang Điềm cũng đoán ra được vài phần trên đường tới đây, Chu Xuyên nhắc tới như vậy, ngược lại cô cũng không ngoài ý muốn, trong nghĩ một đằng ngoài nói một nẻo: “Tốt bụng chính trực, nhiệt tình dũng cảm, người rất tốt.”
Giang Điềm mỉm cười ngượng ngùng, thành thật nói: “Có hơi ẻo lả, cũng hơi phiền phức, nghe nói còn ít tóc hơn chú.”
Chu Xuyên: “…..”
Lại âm thanh “loạt soạt”, nghe như tiếng giày da cọ xát với mặt đất, tầm mắt Giang Điềm lại nhìn quanh một vòng, vẫn không phát hiện được khác thường, Chu Xuyên đối diện lại quẫn bách sờ soạng tóc, “Ta đội tóc giả.”
Giang Điềm bừng tỉnh ngộ, “Hói đầu là gen di truyền trong nhà sao?”
Chu Xuyên: “…..”
Chu Xuyên bị Lục Minh Chu làm tức chết, ông thu lại lời vừa nói, trầm mặt xuống nói nghiêm trọng: “Trà bị nguội, ta vào buồng trong đổi nước trà.” Ông vừa nói vừa đứng dậy.
Giang Điềm gật đầu đáp lại, Chu Xuyên vén mành lên, người vừa bước vào hơn nửa, ông lại quay đầu lại, “Cháu muốn ăn quýt không? Cẩu Tử mua đấy.”
Giang Điềm theo bản năng trả lời nửa đầu của câu: “Không cần đâu ạ.”
Chu Xuyên gật đầu, rất tự nhiên đi vào buồng trong, Giang Điềm ngồi tại vị trí, tai trái cô chọc má, tay phải bấm điện thoại.
Dư Tư Nghiên gửi cho cô mấy tin nhắn, nội dung đại khái là khuyên cô nghĩ thoáng ra chút, đừng làm chuyện điên rồ.
Giang Điềm gửi trả lại mấy cái dấu hỏi, đối phương lại không phản hồi, Giang Điềm cất điện thoại vào túi, khóe mắt quét qua nơi vắng vẻ bên phải phòng khách.
Trong phòng khách không nhiều đồ đạc, chính giữa bày một cái bàn vuông bằng gỗ, cũng là nơi Giang Điềm đang ngồi hiện tại, ở xa một chút bên trái có để một máy quay đĩa, đối diện nó là một cái ghế dài, bên phải ghế dài có một khối đồ màu đỏ, trông như một cái túi phình ra, không biết là thứ gì ở bên dưới.
Nhưng đấy không phải là điều kỳ lạ nhất, điều kỳ lạ nhất là vật này di chuyển, nhích từng tí từng tí một đến sân.
Giang Điềm tò mò, đứng dậy bước nhanh qua đó, đứng yên trước mặt vải đỏ này, cũng vừa khéo, cô vừa đứng yên, cái khối đỏ cũng đột nhiên bất động.
Giang Điềm ngồi xổm xuống, cô nhớ tới lời Chu Xuyên nói vừa rồi, thử mở miệng hỏi: “Cẩu Tử?” Cô nói xong, còn thuận tiện gân cổ lên “Gâu gâu” hai tiếng.
“…..”
“Không ra được sao?” Giang Điềm duỗi tay kéo lớp vải màu đỏ, cười nói: “Làm sao em lại tự chui vào thế này, chả trách chú Xuyên mắng em là chó ngu ngốc.”
“…..”
Cổ tay Giang Điềm nhấc lên trên, muốn vén vải đỏ ra, ai ngờ vải đỏ không nhúc nhích, bị một lực khác túm xuống, hai lực hợp với nhau, Giang Điềm chiếm thế yếu.
Chỉ là Giang Điềm phản ứng cũng nhanh, một tay khác của cô nhanh chóng nắm một bên góc phải của vải, đột ngột vén lên, vải đỏ trượt xuống, cô thành công vây ở giữa đầu Cẩu Tử, chỉ là Cẩu Tử này có chút dọa người.
Ánh mắt hai người giao nhau, Giang Điềm hoàn toàn ngơ ngẩn, lặng im một lát, cô dụi dụi mắt, không thể nào hiểu được nhìn về phía người nào đó đang ngồi thù lù một đống như cây nấm dưới đất.
Người nào đó vẫn ra vẻ bình tĩnh chỉnh lại cà vạt, cười nói: “Thật là trùng hợp.”
“…..” Trùng hợp cái rắm, dọa chết người.
Hai chân Giang Điềm nhũn ra, thực sự bị dọa sợ rồi, cô đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai mắt mất tiêu cự, cánh tay dài của Lục Minh Chu duỗi ra, vội vàng đặt lên bả vai Giang Điềm kéo người về phía trước, Giang Điềm theo tư thế của anh, cực tự nhiên ngồi xuống trên đùi anh.
Giang Điềm nhìn Lục Minh Chu, cánh môi cô cong thành một viên tròn, vẫn là không thể tin được, cô giơ tay véo khuôn mặt người đàn ông, hung hăng vỗ hai cái, Lục Minh Chu bị cô làm cho mặt đau rát, khuôn mặt Giang Điềm lại trắng bệch, cực kỳ kinh hãi thì thầm: “Bà nội em nói, hương vị của thật với giả không giống nhau.”
Nói xong, cô tiến đến gần mặt Lục Minh Chu, chóp mũi ngửi ngửi một chút, giống như chú chó con.
Bởi vì khoảng cách gần, Lục Minh Chu muốn chụp lấy bàn tay cô, đầu tránh sang một bên, đúng lúc Giang Điềm tiến đến bên miệng anh, cánh môi nhẹ chạm một cái, vừa vặn dán vào nhau.
Giang Điềm trong nháy mắt trừng to mắt, Lục Minh Chu rõ ràng cũng sửng sốt, khác với dự kiến là anh không lùi về sau, Giang Điềm bất động, anh cũng bất động, hô hấp hai người dây dưa, cảm xúc ấm áp nhàn nhạt trên môi, hàng mi dài của Giang Điềm như cánh bướm chớp chớp.
Bầu không khí xung quanh ngưng lại.
Không bao lâu sao, hai âm thanh đồng thời vang lên.
“A a a các ngươi tiếp tục ta cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Ớt nhỏ, chân tôi bị tê, hôn xong rồi em đứng lên được chưa?”
Giang Điềm “soạt” một phát nhảy dựng lên từ trên đùi Lục Minh Chu, nháy mắt đã cách thật xa, mu bàn tay cô chà sát miệng, vội vàng nói: “Chú Xuyên, chú đừng hiểu nhầm.”
Chu Xuyên phẩy quạt gấp của mình, hỏi một cách từ ái: “Hiểu lầm cái gì?”
Giang Điềm chột dạ, “… Cháu không hôn anh ta, vừa rồi là không cẩn thận.”
Chu Xuyên hòa ái nói: “Vậy à? Thoạt nhìn không giống như vậy đâu.”
Giang Điềm: “…..”
Lục Minh Chu chống hai ống quần tây, anh đứng dậy, lại cởi bớt hai cúc áo sơ mi, đứng phía sau Giang Điềm, anh ném ánh mắt về phía Chu Xuyên.
Trong mắt anh, Chu Xuyên chính là lão già biến thái, tuy rằng đã đáp ứng giúp anh giữ bí mật, nhưng không biết ác có gì thú vị, không cho anh đi cửa sau ra, lại khăng khăng muốn anh phải chùm mảnh vải đỏ ngồi xổm ở phòng khách giả thần giả quỷ, anh làm sao chịu được loại uất ức này, lần này hay thật trực tiếp lộ tẩy rồi.
Chu Xuyên mặc dù không vui, nhưng vẫn nói giữ lời, ông nhíu mày: “Cậu là ai?”
Chu Xuyên nói như vậy, Giang Điềm đang quay cuồng trời đất bỗng bình tĩnh lại, cô xoay người, nhìn về phía Lục Minh Chu, ngừng vài giây, lại nhìn Chu Xuyên, hỏi: “Chú Xuyên, chú không quen anh ta à?”
Chu Xuyên kiên định lắc đầu, “Không quen.”
Giang Điềm nghi ngờ, “Thật không quen?”
Chu Xuyên gật gật đầu thật mạnh, thái độ chân thành.
Giang Điềm thầm nghĩ chắc Chu Xuyên nhiều tuổi thế rồi, cũng không đến mức nói dối cô, cô suy nghĩ một lúc, khách quan nói: “Báo công an đi.” Cô lại xoay người, nhìn Lục Minh Chu, “Tự ý xông vào nhà dân.”
Lục Minh Chu: “…..”
Chu Xuyên: “…..”
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Chu Xuyên chỉ chỉ Lục Minh Chu, đường đường chính chính nói, “Ta thấy cậu ta dáng dấp cũng ra người, chắc cũng không phải người xấu, hơn nữa ta cũng chỉ là một ông già cậu ta cũng không có đồ tốt gì.”
Giang Điềm liếc mắt về phía Lục Minh Chu, Lục Minh Chu thu lại vạt áo khoác, cười nhìn cô, Giang Điềm không nhịn mà run lập cập, hình ảnh trong đầu lóe lên, lại nhớ đến tin tức buổi sáng, Lục Minh Chu trước mắt mặc tây trang giày da, tuy rằng cà vạt nới lỏng, áo sơ mi cũng mở mấy nút, nhưng nhất cử nhất động trước mặt cô lại nhanh chóng trùng hợp, liền giống với người đàn ông trong ảnh chụp.
Tâm trạng Giang Điềm tức khắc mất đi, Chu Xuyên đã nói như thế, cô cũng không kiên trì, tâm tình bỗng nhiên có hơi nặng nề, rốt cuộc cô cũng không có lòng gì khác, chỉ cảm thấy việc ở cùng một chỗ với Lục Minh Chu nhiều hơn một giây là một cực hình, Giang Điềm xin lỗi Chu Xuyên: “Chú Xuyên, lần sau cháu lại đến gặp chú, cháu có việc đi trước.”
Giang Điềm nói xong một câu, Lục Minh Chu khẽ nhíu mày, anh tiến nhanh tới, kéo cánh tay Giang Điềm, “… Giang Điềm, chúng ta nói chuyện đi.”
Giang Điềm ngước mắt nhìn anh, nhìn vào trong mắt anh, thấy ánh mắt Lục Minh Chu thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc, cô đột nhiên bắt đầu sợ hãi, sợ nói chuyện cùng anh.
Giang Điềm né tránh cánh tay anh, cười nói: “Chúng ta không có gì hay ho để nói hết.” Nói xong, cô cũng bất chấp lễ nghĩa, xoay người chạy về phía sân, nháy mắt đã ra đến cửa chính.
Lục Minh Chu giật mình một lát, anh không nghĩ tới Giang Điềm sẽ từ chối.
Giang Điềm vừa đi, Chu Xuyên đen mặt trong nháy mắt, ông bước nhanh tiến về phía trước, bàn tay to giương lên hung hăng đập vào gáy Lục Minh Chu, “Ngươi mù à!”
Lục Minh Chu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Chu Xuyên, giọng điệu cũng vội vã: “Sao lại đánh người!”
Chu Xuyên nổi nóng: “Ngươi mù à, không nhìn ra Giang Điềm thích ngươi sao!”
Lục Minh Chu hừ một tiếng, cũng không biết tức giận tại ai đây, “Cô ấy vừa rồi còn muốn báo công an, thích cái rắm.”
Chu Xuyên đạp Lục Minh Chu một chân, sắc mặt không tốt, “Nhanh chóng cút cho ta.”
Từ nhỏ Lục Minh chu đã không đối phó được với Chu Xuyên, hôm nay nếu không phải do Chu Xuyên đã gọi báo trước cho anh từ mấy ngày thì chắc anh cũng lười đến, ai ngờ thủ đoạn của lão già thối này cũng âm hiểm, suýt chút nữa thì khiến anh đối mặt với Giang Điềm.
Lục Minh Chu tiêu sái xoay người, người còn chưa rời khỏi phòng khách, sau lưng đã truyền đến tiếng mắng hận không rèn sắt thành thép.
“Chó ngu ngốc.”
“…..”
…..
Giang Điềm đứng ở bến xe buýt chờ xe.
Cô không hỏi, trong lòng lại có đáp án.
Những mâu thuẫn có trên người Lục Minh Chu hiện giờ đều đã có lời giải, là bạn tốt với Kỷ Thịnh của Bác Ân, lái xe hàng hiệu, đánh nhau ở hội sở mà không có ai dám ngăn cản, hay là cái tính tình thiếu gia…..
Đại khái là mấy ngày này khổ sở nhiều, lại thêm biết được tin tức lúc sáng, sau một ngày đệm, Giang Điềm có chút chết lặng, tin tức chấn động, nhưng cũng không thể tạo thành sóng gió, ngược lại càng gia tăng quyết tâm của cô, Lục Minh Chu này, thật sự không cùng một đường với cô. Cũng là do cô không thận trọng, trước kia không tìm hiểu người ta kỹ, liền mù quáng để tình cảm chiếm thế thượng phong, làm loạn đến cuối cùng biến mình thành trò cười.
Bây giờ cô nhận rõ chênh lệch giữa hai người, nếu như Lục Minh Chu tiếp nhận lời tỏ tình của cô mới là gặp quỷ, may là kịp thời ngăn tổn hại, cho nên là, thừa dịp tình cảm còn chưa sâu, nhân lúc còn sớm liền hết hy vọng đi.
Xe buýt còn chưa tới, mưa ấp ủ từ lúc chiều, đã toàn bộ đổ ào xuống, rơi trên mái hiên bến xe buýt, tạo ra âm thành tanh tách, điên cuồng kích thích màng nhĩ.
Mưa rơi quá to, mưa bụi bị cuốn đến, tạt vào người làm ướt một mảng lớn quần áo của cô, Giang Điềm có chút xấu hổ, cô căn bản mặc một chiếc áo cộc tay máu trắng, bị nước dính lên người, đồ lót bên trong liền hiện ra.
Người trú mưa trong bến xe hơi đông, Giang Điềm muốn lui vào trong một góc, không cẩn thận dẫm lên chân phải của một người đàn ông, cô vội vàng xin lỗi, người đàn ông đeo kính híp mắt lại nhắm thẳng nhìn vào ngực cô.
Giang Điềm đang muốn xoay người, cổ tay lại bị người túm lấy, cô nghĩ là người đeo kính, vừa định phản kháng, liền nhìn thấy Lục Minh Chu đứng bên tay phải, tay phải túm cô, tay trái giơ lên cái ô đen, vóc dáng anh cao, lại mặc lễ phục, chen vào trong đám người rõ ràng ngột ngạt.
Giang Điềm tránh thoát cổ tay ra, nhưng Lục Minh Chu tăng thêm lực, Giang Điềm bị anh kéo vào trong lòng ngực, Lục Minh Chu buông tay cô, Giang Điềm vừa định cách xa anh ra một chút, Lục Minh Chu lại đặt tay lên bả vai cô, che chở cô đi vào làn mưa.
Giang Điềm vẫn giãy giụa, thập phần không phối hợp, “Lục Minh Chu anh làm cái gì vậy?”
Cánh tay Lục Minh Chu đặt trên vai cô không những không buông lỏng mà còn chặt hơn vài phần, Giang Điềm bị anh ôm vào trong ngực, bị động đi cùng phía trước anh.
Giang Điềm vừa đi vừa đẩy anh, cô cũng hơi tức giận, “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh có biết hay không!”
Lục Minh Chu bình tĩnh: “Biết.”
Giang Điềm: “…..”
Giang Điềm làm loạn anh vô cùng, cố ý dẫm vào mấy vũng nước lúc đi bên người anh, làm bắn nước ướt hết ống quần người đàn ông, Lục Minh Chu xoay ô, bật cười: “Ớt Nhỏ, em mấy tuổi rồi?”
Giang Điềm không để ý đến anh.
Không đi bao xa, Lục Minh Chu mở cửa xe ra, đem nhét Giang Điềm vào ghế sau, sau đó cụp ô lại, chính mình khom lưng ngồi vào trong xe, “lạch cạch” một tiếng, đóng cửa xe lại.
Giang Điềm muốn mở cửa bên kia xuống xe, Lục Minh Chu lại lần nữa túm chặt cổ tay cô, cánh tay thu lại, Giang Điềm ngã về phía anh, trán đập vào lồng ngực rắn chắc, Giang Điềm đau đến nhíu mày, cô đẩy anh, tức giận nói: “Anh làm gì vậy? Phát bệnh sao?”
Lục Minh Chu rũ mi mắt xuống, ánh mắt dán vào khuôn mặt Giang Điềm, nghiên cứu vài giây, anh hỏi: “Ớt Nhỏ, em tức giận à?” Anh tạm dừng, lại khó hiểu mà nói: “Tức cái gì?”
Giang Điềm hẳn là còn chưa biết anh chính là Tiểu Chu Chu, tin tức lúc sáng kia, những bức ảnh chụp đó, đến bố anh cũng không chắc nhận ra được, chắc Giang Điềm không đến mức nhận ra được nhỉ…..
Giang Điềm bị Lục Minh Chu túm đi, vừa tức giận lại khó chịu, trực tiếp tuôn ra một tràng: “Tức cả nhà nhà anh! Anh buông ra trước không được sao? Hai ta thân lắm à? Anh mẹ nó là ai vậy!”
Nghe vậy, Lục Minh Chu ngược lại không giận, tâm tình anh hôm nay giống như khá tốt, anh mím môi dưới, “Rất thân, em vừa mới hôn tôi, quên rồi sao?”
“…..”
Giang Điềm chán nản, nếu không phải do sức mạnh kém quá xa, cô đánh không lại cũng không làm ầm lên được, thật muốn đánh anh một gậy, người này á, thật không biết xấu hổ, nói chuyện mặt cũng không hề đỏ, lúc từ chối cô đôi mắt đều không chớp chút nào, đùa giỡn cô như chuyện đương nhiên vậy.
Giang Điềm rốt cuộc lười cãi vã với anh, nói thẳng: “Anh có việc sao?”
Lục Minh Chu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Giang Điềm dứt khoát, “Có chuyện gì?”
Lục Minh Chu lười biếng nói: “Nghe nói em nói khắp nơi là chúng ta ngủ với nhau? Còn không chỉ một lần.”
“…..”
Nội tâm Giang Điềm bối rối, nhưng giờ phút này cũng không để ý đến việc khác, cô cười khẩy: “Còn không cho người ta nói sự thật ư?”
Lục Minh Chu cúi đầu liếc nhìn một vòng, tầm mắt khó khăn lắm nhìn xuống dưới nơi nào đó, đường viền hình dáng áo lót màu nude được phác họa rõ ràng, áp sát vào người, dáng người người con gái rất tốt, đôi mắt Lục Minh Chu mới liếc qua thôi, lại dịch chuyển đi, có chút bực bội nới lỏng cà vạt.
Giang Điềm bị anh nhìn đến bên tai nóng lên, Lục Minh Chu lại bỗng nhiên cười một tiếng, nặng nề nói: “Ớt Nhỏ, rốt cuộc em có hiểu cái gì mới là ngủ hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT