“Gặp lại sau.” Anh nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Giang Điềm: “…..”
Giang Điềm hơi bực mình, nhưng may cũng thành thói quen, ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô cẩn thận đẩy cửa ra một khe nhỏ, không có ai ngoài cửa, cả Trần Mộ Dương cũng không thấy.
Giang Điềm mở toang cửa, chạy ra sân thượng ngó xuống dưới ngõ nhỏ, trừ xe ba bánh của người dân quanh đây, không còn chiếc xe nào khác.
Có lẽ Trần Mộ Dương đã đi luôn rồi, Giang Điềm lấy di động do dự định gọi điện thoại, suy nghĩ thấu đáo, đương sự cũng dứt khoát rời đi rồi, cô lắm miệng ngược lại lại giống như làm ra vẻ.
Giang Điềm không hỏi thêm nữa, lại nhìn thời gian, cô quay người chạy về phòng cho thuê, thu dọn qua một chút, rồi đến công ty đĩa nhạc Tân Gia.
Trước kia Giang Điềm đều là đến công ty sớm mười lăm phút, hôm nay bị chậm trễ như vậy, đã muộn mấy phút.
Buổi sáng như không có chuyện cần làm, Lâm Mị cùng Tiểu Nhã ngồi túm một chỗ thì thầm với nhau, thấy Giang Điềm tới gần, Lâm Mị lại đẩy ghế dựa dịch đến bên cạnh Giang Điềm.
Giang Điềm xuống tàu điện ngầm xong gần như chạy một mạch đến đây, Lâm Mị lúc này cũng quan tâm, đưa cho Giang Điềm chai nước, lại rút mấy tờ giấy ăn đưa cho cô.
Giang Điềm gật đầu cảm ơn, một lúc lâu mới dần hồi lại.
Cô cởi ba lô xuống treo trên ghế, khom lưng mở máy tính lên.
Tiểu Nhã bưng cốc cà phê đi vào, nửa dựa vào bàn làm việc, vừa vặn đứng giữa cô cùng Lâm Mị, cô ta quấy thìa nhỏ mấy cái, nhìn về phía Giang Điềm, khẽ nói: “Tiểu Điềm à, Lâm Mị tham gia 《Singer》 đấy.”
Động tác bấm chuột của Giang Điềm rõ ràng dừng lại, 《Singer》 chính là cuộc thi mà Trần Mộ Dương được ra mắt, cũng là cuộc thi mà anh ta khuyên cô tham gia tuyển chọn mấy ngày nay, cô liếc mắt nhìn Tiểu Nhã, Tiểu Nhã nhìn cô cười nhạt, Giang Điềm cũng lễ phép nhếch khóe miệng, nói câu chân thành: “Rất tốt nha.”
Tiểu Nhã lập tức tiếp lời, cảm khái nói: “Còn không phải sao, đạo diễn của 《Singer》 là chị họ của Lâm Mị, biết Lâm Mị sang năm tốt nghiệp, liền khăng khăng muốn lôi kéo Lâm Mị đi đăng ký tham gia chương trình đấy.”
Lâm Mị vén nửa lọn tóc ra sau tai, cô nàng cắt lời Tiểu Nhã, nhìn Giang Điềm mỉm cười, “Tiểu Điềm cô đừng nghe Tiểu Nhã nói lung tung, là chính tôi mặt dày đi đăng ký, chị họ tôi ghét nhất là người thân bạn bè nhờ vả chị ấy.”
Giang Điềm chớp chớp mắt, cười cười, ý lời nói bóng gió này vô cùng rõ ràng, vòng lại tự khen chính mình.
Tiểu Nhã nhàn nhạt “Cắt” một tiếng, không chút khách khí nói: “Đại tiểu thư, cô là nhân tài tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Julia đấy.” Cô ta dừng lại, mắt nhìn Giang Điềm, vừa chỉ chỉ mình, trêu chọc: “Đâu giống tôi với Tiểu Điềm, học đại học gà rừng không danh tiếng gì, căn bản không cùng một cấp bậc với cô.”
Miệng nhỏ Giang Điềm nhấp ngụm nước, cánh môi dán vào miệng chai, truyền đến tia ý lạnh, cho dù cô lơ đãng như nào, vẫn nghe ra được lời này có chút khó chịu.
Tiểu Nhã cũng tốt nghiệp từ học viện âm nhạc số một số hai trong nước, nhân tài hệ thanh nhạc, trong ba người ngồi đây chỉ có cô học đại học về đạo diễn quảng cáo TV, xem như là người ngoài ngành.
Nhưng nói đại học gà rừng, nếu lời này là Tiểu Nhã khiêm tốn, cô cũng không sao cả, nhưng làm thế nào lời này nghe vẫn làm người không thoải mái, Giang Điềm học Học viện Điện ảnh, tuy rằng danh tiếng kém hơn so với đại học ở thủ đô, nhưng mà vẫn có không ít tiền bối giới nghệ sĩ.
Nếu lúc trước không phải do Đường Mật ngăn cản, có lẽ cô cũng sẽ… Không đến mức học một nghề không thích cũng không ghét như bây giờ.
Giang Điềm không muốn tiếp lời, lại sợ phải ngượng ngùng, liền lấy điện thoại ra chơi, ai ngờ Tiểu Nhã nói thành nghiện, lại đem cô ra làm chủ đề, “Tiểu Điềm, tôi nghe nói cô đi hát ở quán bar.”
Cô ta nói như nghe thấy chuyện lạ, điện thoại Giang Điềm rơi xuống bàn làm việc, “Rầm” một tiếng, cô hơi mất tự nhiên, vội vàng cười gượng hai tiếng che giấu sự bối rối, “Làm chơi thôi, kiếm chút tiền tiêu vặt cho kỳ nghỉ hè.”
Tiểu Nhã nhắc tới như vậy, ánh mắt Lâm Mị cũng hướng về Giang Điềm, cô nàng tò mò: “Quán bar nào vậy? Nghe có vẻ cao cấp, tôi cũng muốn tìm việc làm thêm.”
Giang Điềm cầm di động lên, cánh tay chống trên mặt bàn, giả vờ cười ngớ ngẩn, “… Chỉ là quán bar nhỏ bình thường thôi.”
Giang Điềm nói kiểu này, Lâm Mị chu chu mỏ, mất đi vài phần hứng thú, “Quán bar nhỏ… Cũng được.”
Tiễu Nhã quấy thìa xoẹt qua thành cốc, gõ ra tiếng leng keng đều đặn, cô ta nhìn Lâm Mị, cười nói: “Nếu tôi có ngoại hình đẹp như cô, có bằng cấp cao, còn có quan hệ rộng, nhất định cũng đi đăng ký.” Cô ta hơi dừng, lại cảm thán: “So sánh người với người sẽ tức chết mất, Lâm Mị tôi thực sự ghen tị với cô.”
Lâm Mị cầm di động, nói khiêm tốn: “Đâu được như cô nói như vậy, chỉ là tôi may mắn thôi.”
Lúc cô nàng nói lời này mắt đẹp lưu chuyển, giữa lông mày toát ra sự tự tin cùng kiêu ngạo không che giấu được.
Nhưng cũng phải thừa nhận, người ta đúng thật có tư cách đấy.
Giang Điềm nhìn xuyên qua màn hình điện thoại, tâm trạng buồn rầu, lại nghĩ tới cuộc trò chuyện lúc sáng với Trần Mộ Dương, ngược lại cũng rất kỳ quái, cô cùng Trần Mộ Dương không thân, nhưng lời nói kia lại quả thật chèn ép cô, sờ thấy hết tâm tư của cô.
Đúng là cô tự ti, ban đầu có lẽ là do việc năm đó Đường Mật không cho cô học Học viện Âm nhạc gieo hạt giống, lại nói thành tích lúc đó của cô không phải không đủ tốt để lấy được offer của trường danh tiếng nước ngoài, liền kém một chút như vậy, nếu không phải vì Đường Mật bị bệnh nằm viện, Giang Ninh Minh cũng không đứng cùng một chiến tuyến với cô, cô cũng không đến mức từ bỏ, từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Mấy năm trôi qua, hạt giống nảy mầm, nháy mắt đã thành cây khổng lồ, cắm rễ trong trái tim cô.
Cô cũng biết, tự cô lấy cớ do Đường Mật ngăn cấm, cô đổ toàn bộ lỗi cho Đường Mật đã khiến cô đi lệch quỹ đạo mất khống chế, để cho bản thân nhẹ nhõm.
Cho nên lúc Đường Mật bắt cô đồng ý ngoài đi hát ở quán bar ra, không được có hành vi vượt rào nào khác, tuy cô khó chịu nhưng vẫn dứt khoát đồng ý, cô rõ ràng vẫn còn trẻ, đã sớm bị bào mòn góc cạnh ước mơ, sau lại lừa mình dối người, coi Đường Mật như một tấm lá chắn bực bội, trốn tránh hết lần này qua lần khác.
Còn lời nói của Trần Mộ Dương, đã đâm cô chảy máu.
Tiểu Nhã cùng Lâm Mị vẫn ở đó câu qua câu lại nói chuyện, Giang Điềm cảm thấy đầu mình ong ong.
Đãi ngộ của công ty đĩa nhạc Tân Gia không tồi, phòng uống nước thành phòng nghỉ, ngoài đồ ngọt ăn vặt ra, một bên còn có sô pha nằm ngả, cho nhân viên chỗ nghỉ ngơi.
Giang Điềm rót nửa cốc nước nóng, xé mở gói cà phê đổ vào cốc nước.
Phòng uống nước có nhân viên bước vào, Giang Điềm bưng cốc thủy tinh tiến vào trong góc.
“Mẹ kiếp! Các người xem hot search chưa? Mới sáng cũng quá kích thích đi?” Một cô gái trẻ mặc áo sơ mi xanh đen kích động nói.
Cánh tay Giang Điềm run lên, thiếu chút nữa đánh đổ cốc nước, cô vội vàng giữ vững.
Một cô gái tóc dài khác cười phụ họa, “Đấy chắc là qua đêm, quần áo trong ảnh chụp đều là nhăn dúm dó.” Cô ta cười chế nhạo: “Tình hình chiến đấu kịch liệt nha, không hổ là người trẻ tuổi, thể lực tốt ghê.”
Giang Điềm tự nhiên hoảng hốt, nhớ tới phóng viên ngồi xổm ở cửa lúc sáng, cô duỗi tay sờ tìm di động, mới phát hiện ra lúc nãy đi ra không mang theo di động.
Cô bưng cốc nước nhanh chóng đi về phía cửa, trở lại chỗ làm việc, lập tức với lấy di động, cô vừa mở khóa, Tiểu Nhã bên cạnh lên tiếng nói: “Vừa rồi điện thoại cô đổ chuông, tôi nhìn tên báo trên màn hình, hình như gọi là cái gì Lục Minh Chu.”
Giang Điềm hơi nhíu mày, “Cô xem di động của tôi?”
Tiễu Nhã bĩu môi, vô tội nói: “Điện thoại cô kêu rất ồn ào, tôi nhìn thì có làm sao?”
Giang Điềm không định so đo, cười miễn cưỡng, “Không sao.”
“Tôi nói là có sao.” Tiểu Nhã chọt má cười, lại trong nháy mắt chuyển đề tài, “Trời ơi, các cô xem tin tức chưa? Kiều Huyên bị chụp qua đêm ở hội sở! Mẹ kiếp, người nam lần này là ai? Tiểu Lục tổng của chúng ta?”
Giang Điềm còn chưa bấm mở di động, nghe Tiểu Nhã nói vậy, cô tức khắc thở ra.
May mà không phải Trần Mộ Dương.
Giang Điềm một lần nữa đẩy ghế ra ngồi xuống, cô không có hứng thú xem tin tức, đang muốn cất di động đi, Lâm Mị lại đẩy ghế dựa thò qua buôn chuyện, “Tiểu Lục tổng của chúng ta? Cái này là thao tác chết tiệt gì vậy, người chống lưng Kiều Huyên thế mà lại là Tiểu Lục tổng?”
Giang Điềm không có hứng thú, vẫn phối hợp hỏi một câu: “Tiểu Lục tổng của chúng ta? Là ai vậy?”
Lâm Mị liếc Giang Điềm một cái, kinh ngạc nói: “Cô thế mà không biết sao! Hoàng tử của giải trí Thành Niệm, Lão Lục tổng của Thành Niệm chúng ta chỉ có một người con trai như thế, cô nói xem sau này tập đoàn sẽ về tay ai?”
Tiểu Nhã cũng kích động bổ sung: “Kiều Huyên thần thánh, khó trách mới ra mắt không lâu, tài nguyên tốt liền thăng tiến lên, tài nguyên là Hoàng tử có thể không tốt sao?”
Giang Điềm bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, vị caramel ngọt lịm trên đầu lưỡi, cô uốn uốn đầu lưỡi, “Không hẳn, tôi nghĩ khả năng diễn suất của cô ta khá tốt.”
Mặc dù cô không phải fan của Kiều Huyên, lại có khúc nhạc đệm nhỏ ở thang máy khiến cho ấn tượng của cô đối với Kiều Huyên hơi suy giảm, nhưng rốt cuộc là con cưng của trời, sự kiêu ngạo đó là có thể hiểu, khả năng diễn suất của Kiều Huyên thật sự đáng chú ý.
Lâm Mị nói tiếp, “Kỹ thuật diễn tốt hay không không quan trọng, quan trọng là cô ta thế mà có chân với Tiểu Lục tổng!”
Tiểu Nhã bổ sung: “Ảnh chụp tuy mờ, nhưng mà Tiểu Lục tổng rất đẹp trai a a a! Cô nhìn vòng eo này đi! Ông trời ơi! Kiều Huyên cũng thật tốt số quá đi!”
Lâm Mị điên cuồng gật đầu.
Giang Điềm nghĩ nghĩ, cũng tò mò Tiểu Lục tổng trong miệng hai người, cô lại lấy điện thoại ra, ấn mở tìm tin tức hot search.
Tiêu đề bắt mắt người đọc: Tiểu hoa đương thời Kiều Huyên qua đêm với người đàn ông bí ẩn ở hội sở, cử chỉ thân mật, ôm mấy lần, theo được biết, người đàn ông thần bí chính là Hoàng tử của giải trí Thành Niệm, giá trị bản trân hơn trăm triệu.
Ảnh chụp rất mờ, lại chèn dấu nước, giữa ảnh chụp chỉ có đại khái hình dáng nam nữ, cô gái mặc váy quây ngắn màu trắng, trên vai khoác áo tây trang đen, người đàn ông đứng bên phải cô ta, sơ mi trắng lỏng lẻo cắm trong quần âu đen dài.
Ống kính hơi xa, ngũ quan hơi mơ hồ, nhưng cố tình người đàn ông trong ảnh Giang Điềm liếc mắt một cái liền nhận ra.
Làm sao có thể.
Giang Điềm không thể tưởng tượng được mà xoa xoa đôi mắt, tay phải lướt xuống, hình ảnh nam nữ thay đổi góc độ cũng thay đổi động tác, cô gái dường như trượt xuống, chàng trai duỗi tay đỡ cô nàng, hai người liền tự nhiên như vậy mà rúc vào nhau, cử chỉ thân mật.
Hốc mắt Giang Điềm nóng lên, cô giống như bị người bóp chặt cổ họng, trong nhất thời tức ngực không thể thở nổi.
Cô sẽ không nhận nhầm, ảnh chụp mờ, nhưng làm sao cô có thể nhận nhầm người chính mình vẫn luôn nhung nhớ chứ?
Ngay cả khi cô bị cự tuyệt, kể cả cô đã nghĩ thông suốt, đường ai nấy đi, cô sẽ không đến dây dưa, nhưng cũng không có nghĩa là cô không đau buồn.
Cho tới bây giờ cô cũng không hiểu rõ Lục Minh Chu, hoặc là bởi vì một mình cô đơn phương, hoặc là Lục Minh Chu cho tới giờ cũng không cho cô cơ hội để hiểu rõ anh.
Tiểu Nhã cùng Lâm Mị còn đang cô một câu tôi một câu trò chuyện khí thế ngất trời, Giang Điềm nghẹn ngào thốt ra một câu: “Lục tổng… Tiểu Lục tổng tên anh ta là gì?”
Tiểu Nhã lắc đầu, “Không biết, người ta không làm việc ở Thành Niệm, làm người lại rất khiêm tốn, nhưng mà người bên Thành Niệm đều gọi anh ấy một tiếng Tiểu Lục tổng.”
“Đúng, tôi nghe nói tốt nghiệp đại học liền tự mình lập nghiệp.” Lâm Mị cũng gật đầu, chậc chậc hai tiếng, “Cũng không biết kẻ có tiền trong đầu toàn nghĩ cái gì, tập đoàn Thành Niệm lớn như này thì không muốn, lại hết lần này đến lần khác đi mở công ty học người ta lập nghiệp.”
Cổ họng Giang Điềm chua chua, hốc mắt óng nước.
Có lẽ là cô nhận sai, nhất định là chỗ nào xảy ra lỗi, trạng thái gần đây của cô không tốt, nhận nhầm cũng là bình thường, người cùng họ rất nhiều, sẽ không trùng hợp như vậy đâu.
Hơn nữa, người ta là tổng giám đốc của một công ty làm sao có thể chạy tới giao chuyển phát nhanh rồi lại ở trọ trong khu nhà cũ giá rẻ cùng cô như vậy?
Giang Điềm tự lừa dối mình, cô biết rõ rất nhiều chi tiết không hợp lí, nhưng cô chính là không muốn thừa nhận.
Nếu như Lục Minh Chu thực sự là Tiểu Lục tổng trong miệng hai người, Giang Điềm biết đó chính là cách biệt một trời.
Lâm Mị liếc nhìn Giang Điềm, kinh ngạc nói: “Tiểu Điềm, sao cô lại khóc vậy!”
Giang Điềm bối rối, vội vàng dùng mu bàn tay quệt nước mắt, sắc mặt cô ngượng ngùng: “Không phải… Có hạt cát bay vào mắt thôi.”
Tiểu Nhã rút giấy, “Chỗ nào có hạt cát thế, đôi mắt đều khóc đến đỏ.”
Giang Điềm hấp tấp xua tay: “Thực sự không có việc gì, chỉ là cát bay vào.”
Ba người túm thành một khối.
Đột nhiên có người gõ xuống bàn làm việc, nói nghiêm túc: “Trò chuyện cái gì? Có hiểu quy định hay không?”
Nghe vậy, mọi người bị dọa, Tiểu Nhã cùng Lâm Mị vội vàng trở lại vị trí của chính mình.
Trưởng phòng Triệu Hiểu Tuệ đứng cách đó một mét, cô đẩy gọng kính, “Lâm Mị, thầy Hạ Minh đến đây vào buổi chiều, em đi qua giúp đỡ ông ấy, tối nay sẽ có diễn viên lồng tiếng tới đây phỏng vấn, Tiểu Nhã em đi tìm đạo diễn Lý xem có cần hỗ trợ gì không.”
Tiểu Nhã cùng Lâm Mị liền thành nói “Vâng”, từng người vội rời đi.
Triệu Hiểu Tuệ dừng lại, mới lần nữa mở miệng: “Giang Điềm ——”
Triệu Hiểu Tuệ đưa đồ trong tay cho cô, “Bản demo này em đem đến Thành Niệm, tìm Lý Tiểu Ly, phòng quản lý nghệ sĩ, văn phòng cụ thể tôi sẽ nhắn tin cho em.”
Giang Điềm đưa tay tiếp nhận, “… Hiện tại đi luôn ạ?”
Triệu Hiểu Tuệ nhớ tới gì đó, nói: “Không vội, hiện tại cô ấy có khi cũng không có thời gian, ngày mai em đem đến cũng được.”
Giang Điềm gật gật đầu, liên thanh nói “Được ạ”.
Triệu Hiểu Tuệ nhìn hốc mắt đỏ hoe của Giang Điềm, hỏi một câu: “Chịu oan ức gì sao?”
Giang Điềm vội vàng lắc đầu.
Triệu Hiểu Tuệ lại không rõ ý vị mà nhìn mắt Giang Điềm, nói thẳng: “Khóc là vô dụng, ra trường rồi mọi việc đều dựa vào năng lực.”
Giang Điềm không dám lên tiếng, đành phải cúi đầu xuống thấp nữa.
Triệu Hiểu Tuệ cũng không nói gì nữa, xoay người trở về văn phòng.
Giang Điềm đợi cô biến mất khỏi tầm nhìn, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai cái vị trí làm việc trống không, cô cười một tiếng đau khổ.
Cô cũng chỉ có năng lực làm chân chạy việc vặt.
…..
An Thành là thành phố phía Nam điển hình, mùa hè nóng bức mưa nhiều, đúng lúc thời điểm tan tầm, thời tiết đã ảm đạm đi, mây đen nghìn nghịt tích tụ lại trên bầu trời.
Giang Điềm chạy đến ga tàu điện ngầm, tối nay cô không làm việc ở Xuân Thụ Cảnh, Xuân Thụ Cảnh không chỉ có riêng một ca sĩ, mà làm việc luân phiên nhau.
Điện thoại của Chu Xuyên lúc sáng cô không nhận được, lúc giữa nghỉ trưa, Chu Xuyên lại gọi tới lần nữa, bảo cô đến nhà Chu một chuyến.
Đương nhiên Giang Điềm sẽ không từ chối, Chu Xuyên là tiền bối mà cô kính nể, tính tình hơi quái dị, nhưng không hiểu sao lại hợp lý.
Lộ trình ngồi tàu điện mất tầm 40 phút, giờ cao điểm nên không có chỗ ngồi, Giang Điềm bị đám người chèn ép, đầu kêu loạn.
Bên cạnh có hai nữ sinh nhỏ buôn chuyện, là tin tức lúc sáng.
Từ sáng đến giờ, Giang Điềm có rất nhiều lần muốn gọi điện cho Lục Minh Chu, cũng vô số lần bị cô cứng rắn đè ép suy nghĩ đó xuống.
Không hỏi thì không biết, nhưng biết rồi thì để làm gì.
Cô biết rõ tâm ý của chính mình, thu đủ dũng khí để tỏ tình, cũng dũng cảm theo đuổi, là tất cả những gì cô có thể làm bây giờ.
Nhưng thật đáng buồn là…..
Lục Minh Chu nhẫn tâm rời khỏi thế giới của cô, hai người đến cả vòng liên lạc cũng mất, nói gì đến thích?
Thậm chí ầm ĩ đến cuối cùng, cô ăn phải món đau khổ không biết mùi vị này, nhưng đến đối phương là ai cũng không biết.
Giang Điềm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định kéo số điện thoại của Lục Minh Chu vào sổ đen trước khi xuống tàu điện ngầm.
…..
Nhà Chu Xuyên ẩn trong ngõ cũ, Giang Điềm xuống tàu điện ngầm, lại chuyển ba bến xe buýt.
Mưa vẫn chưa rơi, bầu trời vẫn ảm đạm.
Cánh cửa gỗ cổ cũ kỹ của sân đóng chặt, dây leo xanh lá quấn quanh bức tường ngói đỏ sậm, Giang Điềm gõ vòng tròn trên cửa gỗ, ba tiếng rơi xuống, bên trong không ai đáp lại.
Giang Điềm đành phải cất cao giọng gọi: “Chú Xuyên! Cháu Giang Điềm đây! Chú có ở trong đó không?”
Bên trong cửa.
Người đàn ông vừa định đi ra đến cửa, nghe được giọng nữ từ ngoài truyền vào, anh lập tức xoay người, bước nhanh vào nhà.
Chu Xuyên nhấp ngụm trà, thấy người đi đến cửa vội vàng quay lại, ông khó hiểu mà nhíu mày.
Lục Minh Chu tức giận đập bàn, mắt đen của anh sâu thẳm, ngữ khí không tốt, “Ông già chết tiệt bác có bệnh à, bác gọi Giang Điềm tới đây làm gì!”
Chu Xuyên đặt chén trà xuống, ông cũng giận: “Ta giới thiệu con bé Tiểu Điềm cho cháu, là để hai đứa làm đối tượng hẹn hò chứ không phải để cho các ngươi làm oan gia!” Ông nhớ tới lịch sử trò chuyện nhìn được ngày hôm qua liền tức giận, “Cái thằng nhóc thối tha này! Ta sớm muộn cũng bị cháu làm tức chết.
Thật xấu xí.
Cút đi!
Mẹ nó chuyện này là cái quái gì.
Giang Điềm ngoài cửa vẫn cao giọng gọi, Chu Xuyên hung hăng đạp Lục Minh Chu một chân, không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng cút cho ta còn đi mở cửa!”
Mày kiếm của Lục Minh Chu nhướng lên, vẻ hờ hững trên mặt lạnh xuất hiện vết nứt, mắt anh tối sầm, khóe mắt rủ xuống, từng câu từng chữ như nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già chết tiệt! Bác là muốn hại chết cháu à!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT