Khoang xe chật chội, điều hòa nhiệt độ thấp, gió lạnh thổi đến người, Giang Điềm co rúm lại, không tự chủ được dựa về sau, cổ tay cô chuyển động, miễn cưỡng cứng rắn nói: “Anh buông tay ra đã.”
Lục Minh Chu cũng tùy cô, anh kéo Giang Điềm ra giữa, theo lời buông ra.
Hai người ngồi song song, sống lưng Lục Minh Chu thẳng tắp, kéo cà vạt xuống tùy tiện ném sang một bên, thân mình Giang Điềm co lại về sau, bối rối kéo lại vạt áo.
Lục Minh Chu thấy cô luống cuống tay chân, hờ hững nói một câu: “Không cần làm vậy.”
Giang Điềm mặc kệ anh.
“Đều thấy hết rồi.”
“…..”
Giang Điềm bực mình, cô nắm chặt ba lô, lại dịch đến hướng cửa sô, vừa mới nghiêng người đi, cánh tay dài của Lục Minh Chu đã duỗi ra trực tiếp từ đằng sau xách cổ Giang Điềm túm người trở về.
Giang Điềm phản kháng, cau mày không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Lục Minh Chu buông cổ áo của cô ra, lại không cho cô đi, chặn ngang kéo người vào trong ngực, Giang Điềm ngồi trên đùi Lục Minh Chu, tư thế mờ ám, Giang Điềm không quen, cô lại giãy giụa muốn xuống, Lục Minh Chu cậy mạnh, trực tiếp quấn chặt eo Giang Điềm không cho cô cử động, Giang Điềm quá gầy, eo thon, một cánh tay của anh đã có thể quấn quanh eo.
Tính khí của Giang Điềm bắt đầu nổi lên, cô dùng sức đánh lên cánh tay trên eo, không đến một hồi sau, cánh tay Lục Minh Chu liền đỏ lên một vết lớn, còn có vết móng tay cào thành vệt đỏ, Lục Minh Chu trầm giọng, “Rốt cuộc em tức giận cái gì?”
Giang Điềm nhìn cánh tay Lục Minh Chu bị mình tức giận cấu, cô do dự mấy giây, liền không có động tác nữa, mà nghiêng người nhìn anh, “Tôi không tức giận! Chỉ không muốn nhìn thấy anh!”
Lục Minh Chu nghe cô quát xong, tay nâng cằm Giang Điềm, như thật như giả nói: “Em thích tôi, sao lại không muốn nhìn thấy tôi?”
Giang Điềm tức đến phát cười, hất tay phải Lục Minh Chu ra, giọng căm giận nói: “Tôi thích anh cho nên phải mặc để cho anh muốn nắm thì nắm, muốn làm gì thì làm sao?”
Cô cười lạnh, “Lục Minh Chu, tôi tuổi còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, nhưng không có nghĩa là tôi có lỗi, cứ thế bám chặt lấy anh, để mặc cho anh đùa giỡn?”
Mặt mày Lục Minh Chu chuyển lạnh, anh không nghĩ tới Giang Điềm sẽ nghĩ anh như vậy, anh không nhịn được mà giải thích, “Tôi không làm vậy.”
Giang Điềm rõ ràng không tin anh, hùng hổ dọa người nói: “Không ư? Anh cảm thấy tôi thích anh, nên thấp kém hơn đẳng cấp của anh sao? Hay là hiện tại anh muốn nói với tôi là anh cũng thích tôi?”
Lục Minh Chu không do dự chút nào, rất tự nhiên đáp, “Tôi có thích em.”
Giang Điềm vừa nghe được, đã bật cười.
Ánh mắt Lục Minh Chu thâm thúy, đôi tay anh đặt trên bả vai Giang Điềm, nói từng câu từng chữ thành khẩn: “Giang Điềm, tôi chưa từng phủ nhận tôi thích em.”
Đây là lời nói thật, đúng là anh thích Giang Điềm, nhưng mà chỉ dựa vào một chút thích này, anh không có lòng tin.
Nam nữ thành phố, dễ dàng tràn lan nhất chính là cái gọi là thích.
Mắt Giang Điềm đỏ hoe, cô cảm thấy nực cười, châm chọc nói: “Lục Minh Chu rốt cuộc anh có trái tim không, buổi sáng lăn lộn một chỗ với Kiều Huyên, bây giờ lại nói thích tôi?”
Lục Minh Chu nghe vậy thì giật mình, đáy mắt anh khẽ biến, kinh ngạc nói: “Em biết rồi sao?”
Giang Điềm không mảy may để ý, cô chỉ muốn nói ra rõ ràng, “Biết cái gì? Anh ôm ôm ấp ấp Kiều Huyên, hay là nói việc anh là Hoàng tử của Thành Niệm, muốn tôi ăn nói khép nép gọi anh một tiếng Tiểu Lục tổng, hay là anh muốn cảnh cáo tôi, thái độ tôi như vậy chỉ cần anh gọi một cú điện thoại là có thể xa thải tôi?”
Lục Minh Chu nghẹn lời, Giang Điềm nhạy bén hơn nhiều so với anh nghĩ, anh vốn cứ tưởng rằng giấu kỹ như vậy, không nghĩ tới những gì nên biết hay không nên biết đều đã bị biết hết, trầm mặc một chút, anh đành cụp lông mi xuống, thì thầm: “Tôi với cô ấy không có gì cả, em tin tôi.”
Giang Điềm vẫn như cũ một bước cũng không nhường, “Liên quan quái gì đến tôi.”
Lục Minh Chu thở dài: “Tôi không định lừa dối em.”
Tất cả mọi chuyện anh làm đều có lý do, bất kể là tự nhiên chạy tới đưa chuyển phát nhanh hay sống trọ ở khu Thành Nam, duy chỉ có việc gặp mặt Giang Điềm là ngoài ý muốn, anh không ngờ tới nên cũng không có cách nào dự đoán về sau, cho nên mới không nói rõ.
Giang Điềm bị anh ấn bả vai, không động đậy trái phải được, lực công kích giờ phút này đều chuyển hết vào trong lời nói giương cung bạt kiếm, cô nói: “Lục Minh Chu, Lục tổng, mấy ngày hôm nay tôi khổ sở vì anh từ chối tôi, tôi tự tìm lí do cho mình, cũng biện lý do cho anh, tôi cứ nghĩ anh thần thần bí bí như vậy có lẽ cũng là có nỗi khổ riêng, sau này tôi lại nghĩ không thích thì còn có thể có lý do gì chứ, chuyện tình cảm này nhỏ, tôi không hiểu rõ anh, nhưng tôi cũng biết, hai bên tình nguyện là phải tự nhiên không thể cầu được, một bên đơn phương mới là chuyện bình thường.”
Cô thở ra một hơi thật dài, “Hiện tại tôi biết rồi, căn bản tôi không lọt được vào mắt anh, đừng nói là Kiều Huyên, bất kể người phụ nữ nào bên cạnh anh cũng có thể hạ gục tôi trong một giây, Lục tổng, nếu anh cảm thấy lúc trước việc tôi thổ lộ làm anh hiểu nhầm cái gì…..”
Đường quai hàm Lục Minh Chu cứng đờ, đôi môi mím chặt, nhìn chằm chằm Giang Điềm không nhúc nhích.
Giang Điềm rất bình tĩnh lạ thường, cô kết luận: “Tôi rút lại câu nói kia.”
Giữa lông mày Lục Minh Chu hiện lên vài phần không vui, yết hầu nhấp nhô, cực gắng sức kiềm chế, “Cái gì?”
Hốc mắt Giang Điềm đỏ hoe, khuôn mặt hơi tái nhợt, cô nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, “Tôi không thích ——”
Cô chưa thốt ra được chữ cuối cùng, trời đất đột nhiên quay cuồng, thân thể không chịu được khống chế mà ngã xuống, Giang Điềm kinh hô thành tiếng, giây tiếp theo, sau lưng không kiểm soát được đập vào cái đệm mềm rồi nảy lên, giây sau Lục Minh Chu ép người lên trên, Giang Điềm bị anh hung hăng ép ngã lên ghế.
Tay Giang Điềm đặt trước ngực, muốn đẩy anh ra, ai ngờ tay trái Lục Minh Chu trực tiếp bắt lấy cổ tay cô, trở tay túm lại một bên, Giang Điềm muốn nhấc chân, Lục Minh Chu lại giống như đoán được động tác tiếp theo của cô, đầu gối hướng lên chống vào, trực tiếp tách hai chân Giang Điềm ra, ép đùi cô xuống, Giang Điềm không thể động đậy, cô gấp muốn đỏ mắt, giọng bật khóc nức nở, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã nói tôi đã nói không thích…..”
Môi Lục Minh Chu hướng về phía trước, cánh môi trực tiếp chặn lên, anh hôn cô, vẫn bá đạo như trước, thậm chí còn mang theo chút trừng phạt, ép Giang Điềm đến không thở nổi, anh cắn nhẹ khóe môi phải cô một cái, mới chưa đã thèm mà buông ra, khuôn mặt Lục Minh Chu âm trầm, mất tiếng nói: “Tôi nói, tôi thích em.”
Lúc này Giang Điềm không nói nên lời, con ngươi càng ẩm ướt, nước mắt lăn xuống dọc theo khóe mắt, trượt đến bên trong lọn tóc, ngực cô vì thiếu dưỡng khí mà phập phồng kịch liệt, chỉ có thể nhìn về phía Lục Minh Chu bằng hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Lục Minh Chu đưa tay ra, lòng bàn tay chạm vào khóe mắt Giang Điềm, vừa lau nước mắt cho cô vừa hạ giọng nói: “Cho nên em chỉ có thể thích tôi.”
“…..”
Tim Giang Điềm run lên, nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, Lục Minh Chu người này chính là biến thái nhất, cô hoàn toàn đoán không ra cũng đấu không lại, còn bị trói buộc tay chân, đành phải ngẩng lên lấy đầu đâm vào anh, không chút khách khí mắng: “Bệnh thần kinh.”
Lục Minh Chu không phòng bị, trán bị đụng mạnh một cái, anh rên lên, ngược lại cũng không tức giận, hai người dán lại thật gần, ngực Giang Điềm một chút lại một chút chạm vào người anh, anh thu hết lại sự tức giận trên người, kể cả lúc nào Giang Điềm có nhổ nước bọt vào mặt anh, anh cũng nhận hết.
Lục Minh Chu nhún nhường, tốc độ nói thả chậm, anh nói chân thành: “Ớt Nhỏ, em cho tôi chút thời gian được không?” Anh buông tiếng thở dài, lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Giang Điềm, anh nói thành khẩn, “Ngoan ngoãn đợi ở cạnh tôi, không được phép tốt với người khác, lại cho tôi chút thời gian được không?”
Giang Điềm nghe không hiểu anh đang nói cái gì, con mắt khóc đỏ cả lên, trang điểm trên mặt cũng trôi đi, chỉ có thể mở to mắt hậm hực nhìn anh.
Lục Minh Chu đau lòng, anh quyến luyến vùi đầu vào cổ Giang Điềm, cằm gác trên vai Giang Điềm cọ cọ, giọng nói anh rầu rĩ, “Tôi không thích em ở bên cạnh người khác, nhưng… Nhưng tôi lại không dám…..”
Anh không nói hết lời, nửa còn lại mắc kẹt trong miệng.
Không dám đồng ý với Giang Điềm, không dám hứa hẹn, không dám ở bên nhau, nhưng lại không nỡ rời đi.
Cho tới tận bây giờ anh không hề phủ nhận tình cảm mình đối với Giang Điềm, thậm chí nhìn thấy cô thân mật với người đàn ông khác, anh không khống chế được mà tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác anh không dám đơn giản nói một câu ở bên nhau.
Trải qua tình cảm trong quá khứ, trước nay đều là lui tới hờ hững, nhìn thuận mắt thì ở bên nhau, chán ghét cũng bằng phẳng, mấy năm trước anh cũng bận rộn, Bác Ân mới thành lập, công việc ở công ty quá nhiều, phần lớn sức lực của anh đều đặt vào công việc, thậm chí hai người hơn mấy tháng không gặp nhau cũng là chuyện bình thường, lúc nhàn rỗi cũng hẹn hò bình thường, có lẽ cũng không quá để ý lẫn nhau, cho tới giờ chia tay là đơn giản.
Mặc dù anh không tính là người dịu dàng săn sóc, nhưng chí ít không thể nói là hỏng bét, vào ngày lễ anh thường sớm sai trợ lí đi mua quà để tặng, cũng sẽ gọi điện thoại, chỉ là thời gian cách hơi lâu, nhưng anh vĩnh viễn đều bị nói chia tay, anh biết chắc chắn xảy ra vấn đề ở đâu đấy, nhưng lại không tìm thấy điểm mấu chốt.
Một tấm chân tình của Giang Điềm, làm anh kinh hãi.
Dễ dàng đồng ý ở bên nhau, dần dà lại biến thành nhạt như nước, anh không muốn, cũng luyến tiếc, nhưng lại không biết rốt cuộc nên làm thế nào, anh cần thời gian là có nguyên nhân, chỉ là hôm nay ầm ĩ như vậy, anh bắt đầu sợ hãi, sợ cái không thích trong miệng Giang Điềm là sự thật.
Giang Điềm giống như chiếc lông chim một chút lại một chút cào vào tim anh ngứa đến khó chịu, anh cứ tưởng rằng dọn đi chính là kết thúc, nhưng cố tình một cuộc điện thoại của cô, anh lại âm thầm để ý, hay là khi cô thân mật cùng người đàn ông khác, anh sẽ ghen tức.
Anh cũng biết Giang Điềm khác biệt.
Cô ấu trĩ, còn có tính khí nóng nảy, tuổi cũng nhỏ, còn đang đi học, hoàn toàn không phải là mẫu người anh thích, nhưng cố tình lại ấm áp như vậy, kiên trì, dũng cảm, anh động tâm như vậy cũng bình thường.
Kiều Thời Duyên nói không sai, anh đúng là một lão già làm kiêu.
Lục Minh Chu nghĩ đến cuối cùng, không nhịn được cắn thùy tai Giang Điềm, đầu lưỡi trêu chọc, một tay khác có chút không thành thật từ eo Giang Điềm hướng lên, một đường sờ soạng lên trên.
Giang Điềm đột nhiên không kịp phòng bị, thân mình run lên, cổ ngứa, trên eo cũng nóng bỏng, từ mũi chân đến sợi tóc của Giang Điềm thoáng chốc đều căng chặt, cảm giác hoàn toàn xa lạ, làm cô liên tiếp run rẩy, bên tai là tiếng hít thở nặng nề, Giang Điềm bắt đầu hoảng, nức nở nói: “Anh đừng… Đừng như vậy…..”
Lục Minh Chu không đáp lại, ngược lại hôn lên má cô, cánh môi dịu dàng, Giang Điềm lại run lên, trong lòng cô tàn nhẫn, liều mạng quay đầu đi, hung hăng cắn một cái vào cằm người đàn ông, Lục Minh Chu đột nhiên ăn đau, anh ngẩng đầu, nhìn thấy sự hoảng loạn cùng bất lực trong mắt Giang Điềm, anh nhất thời xấu hổ vô cùng, tay phải dưới vạt áo cô thu lại, cuống quít ngồi dậy từ người Giang Điềm, ngồi vào phía bên phải, gian nan nói: “Xin lỗi, tôi…..”
Giang Điềm ngồi dậy từ ghế dựa, hung hăng lau cổ, lại vội vội vàng vàng kéo lại quần áo, Lục Minh Chu còn muốn nói cái gì, Giang Điềm trực tiếp nói thẳng, một chữ nói toạc ra: “Lục Minh Chu anh thật ích kỷ.” Cô run giọng mỉa mai: “Tôi thích anh, anh lại không chịu tiếp nhận, tôi từ bỏ, anh lại không cam lòng, có phải cả thế giới đều phải xoay quanh anh thì anh mới hài lòng đúng không? Xin lỗi, tôi không có đủ đạo hạnh, thực sự không có cách nào chơi trò chơi tình ái với kẻ có tiền các người.”
Lục Minh Chu hoàn hồn, lại chậm một bước, anh vội vàng kéo cửa xe ra đuổi theo, lại bị một anh chàng trẻ từ đâu xuất hiện va vào anh, anh bước sang phải tránh, đối phương lại không thức thời mà bước sang chặn lại, cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh, là ngài gọi người lái hộ sao?”
Lục Minh Chu cực kỳ không vui, quát: “Cút.”
Vẻ mặt chàng trai trẻ ngượng ngập, vội vàng giơ ô lùi sang một bên.
Chỉ bị trễ vài giây đồng hồ, Giang Điềm đã vừa vặn chặn một chiếc taxi, xe taxi hòa vào dòng xe cộ, Lục Minh Chu bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đạp vào cửa xe, đỉnh mày sắc bén, nước mưa tát vào mặt, ánh mắt anh âm trầm như đầm sâu, tài xế đứng bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.
Lục Minh Chu kéo cửa xe ra, một lần nữa ngồi xuống, anh cởi áo khoác tây trang ném sang một bên, lại cần lấy khăn lông ở quầy bắt đầu lau mặt, được vài cái, anh lại cực kỳ bực bội vung tay.
Khốn khiếp.
Anh mắng, đầu lưỡi đá đỉnh quai hàm bên phải, chậm rãi mấp máy một vòng, im lặng một lát, anh hạ cửa sổ xe xuống, gọi tài xế bên cạnh: “Lên xe.”
Nghe vậy, chàng trai trẻ lập tức chạy đến ghế lái, vội vội vàng vàng thu ô lại.
Ô tô lên đường.
Toàn bộ hành trình chàng trai trẻ thở cũng không dám thở mạnh, anh đã làm tám năm trong cái doanh nghiệp này, mặt người đàn ông đều nhanh biến đen như đít nồi, tám phần tái đi rồi, anh chàng tự nghĩ.
Lục Minh Chu tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại day huyệt thái dương thư giãn tâm tình, di động trong túi lại rung lên không đúng lúc.
Lục Minh Chu không có tâm trạng, đối phương lại làm không biết mệt, nghe thấy mà phiền, Lục Minh Chu không kiên nhẫn tiếp điện thoại, đối phương nói một tràng dài, Lục Minh Chu chỉ vô thưởng vô phạt thốt ra một câu: “Trước tiên báo Luật sư Hàm, bảo anh ta cút về quê trồng trọt đi.”
Đầu bên kia điện thoại do dự, thật cẩn thận hỏi lại: “Không cần quan tâm mặt mũi Kiều tổng sao?”
“Quan tâm cái rắm! Chưa thấy hố hàng như vậy bao giờ, bây giờ phải làm gì đây!” Nói xong, Lục Minh Chu trực tiếp cúp điện thoại, lại gọi sang số máy Giang Điềm.
“Số thuê bao quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“…..”
Cô nhóc chết tiệt cô nhóc chết tiệt kia.
Phiền muốn chết.
_______
Phan: Sau chương này tôi có thể rút ra một số điều như sau:
1. Anh Chu có vẻ cũng xếp được vào hàng ngũ tổng tài bá đạo =))) “Tôi nói, tôi thích em. Cho nên em chỉ có thể thích tôi.”
2. Từ trước đến nay trong chuyện yêu đương, anh luôn là người bị đá ಥ◡ಥ Chậc chậc đứa nhỏ đáng thương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT