Cuối cùng, dưới sự giả bộ kiên cường của Lâm Cửu Cửu, cánh tay và đầu gối bị thương đã được bôi thuốc, cậu nằm ở trên giường bệnh lăn lộn, còn Lục Ngôn thì ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Lâm Cửu Cửu nằm chơi điện thoại, chụp một tấm hình gửi qua cho Hứa Văn.
- --- Chân của tớ bị thương nè. Sao cậu một chút cũng không quan tâm tới vậy?
Hứa Văn phản hồi rất chậm, có thể là do đang lén nhắn tin trong tiết học.
- --- Trách tớ hả? Ngày hôm qua cậu còn hỏi tớ có nên tới nhà anh đẹp trai đó không, kết quả hôm nay cậu lại không tới lớp. Tớ còn có thể quan tâm gì nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Cửu Cửu đang định trả lời, trùng hợp đúng lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng, cậu tức thì nằm ngoan trở lại.
Đi theo sau bác sĩ còn có một thực tập sinh.
Thực tập sinh nhỏ giọng nói – "Không phải chỉ bị bầm tím một chút thôi sao? Tự dưng lại muốn nằm viện?"
Lâm Cửu Cửu vô tình nghe được, mặt có chút biến sắc, muốn xuất viện ngay lập tức.
Bác sĩ ghi vào sổ – "Anh trai người ta có tiền, đừng có mà nghị luận sau lưng bệnh nhân"
Thực tập sinh ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, nhưng trong bụng vẫn muốn nói tiếp, lẩm bà lẩm bẩm theo sau bác sĩ đi ra ngoài – "Người ta vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại đối xử tốt với em trai. Còn ông anh chết tiệt kia của mình, thì không đáng nhắc tới"
Lâm Cửu Cửu –.....
Anh trai nào đó của cậu, cũng không đối tốt với cậu giống vậy.
Lâm Cửu Cửu liếc mắt nhìn qua chỗ đầu gối được bôi thuốc mỡ, xem ra quả thật không nghiêm trọng lắm.
Anh trai cậu lúc học cao trung đánh nhau với người ta cũng thường xuyên để lại vết thương trên người.
Nhưng mà, cậu rất rất rất đau nha.
Lục Ngôn mua đồ ăn sáng trở về, Lâm Cửu Cửu đã kéo ống quần xuống, muốn đi tới trường.
"Em đi được sao?" – Lục Ngôn đưa cháo và bánh quẩy qua cho Lâm Cửu Cửu.
Lâm Cửu Cửu ừ đáp lời, tiếp nhận đồ ăn.
Lục Ngôn ngồi ở mép giường không tin cậu có thể đi được – "Duỗi thẳng chân anh xem nào"
Chân của Lâm Cửu Cửu đang co vòng, nghe vậy thì chậm chậm rì rì mà cố duỗi thẳng, sau đó "a" lên một tiếng, đặc biệt nhỏ giọng, nhưng vẫn bị Lục Ngôn bắt được.
Lục Ngôn bất đắc dĩ nói – "Còn đau không? Nằm nghỉ một lát đi, khi nào khá hơn rồi hãy xuất viện"
Nhưng mà, Lâm Cửu Cửu lại không muốn nằm viện.
Cậu ăn một cái bánh quẩy, cái còn lại đưa cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn ngạc nhiên.
Lâm Cửu Cửu nói – "Anh Lục Ngôn, anh cũng ăn đi"
Hắn nhận lấy, khóe miệng hơi cong lên.
Lâm Cửu Cửu bưng tô cháo nóng, chân lại lặng lẽ co lên, cậu nhìn thoáng qua Lục Ngôn một xíu, có chút áy náy – "Anh Lục Ngôn, có phải anh thấy em vô dụng lắm không?"
Lục Ngôn cắn một miếng bánh – "Sao em lại hỏi vậy?"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu nói – "Đầu gối của em rõ ràng chỉ bị bầm tím một chút, em lại cảm thấy rất đau. Đã đi chụp phim còn phải nằm viện" – Giọng nói của Lâm Cửu Cửu không hề có lực.
Lục Ngôn mỉm cười, chạm nhẹ vào đầu gối cậu.
Lâm Cửu Cửu rút chân co lại.
Lục Ngôn nắn vuốt ngón tay – "Có đau lắm không?"
Lâm Cửu Cửu đặc biệt, đặc biệt nhỏ giọng ừ lên.
Lục Ngôn xoa xoa đầu cậu – "Có người trời sinh đã sợ đau, so với kẻ vô dụng không giống nhau. Còn việc chụp phim và nằm viện đều là do anh tự quyết định, bởi vì anh đau lòng em"
Lâm Cửu Cửu đang cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Lục Ngôn, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Cậu có cảm giác tim mình giống như muốn nhảy luôn vào ngân hà.
Xong rồi.
Cậu xong đời thật rồi.
Lâm – cảm thấy xong đời – Cửu Cửu mở to hai mắt nằm ở trên giường bệnh, Lục Ngôn ở bên cạnh lướt điện thoại xử lý công việc.
Thời gian trôi qua rất chậm, chậm tới nỗi Lâm Cửu Cửu càng lúc càng khẩn trương. Cậu cứ có cảm giác 'anh Lục Ngôn' muốn hỏi cậu cái gì đó.
Quả nhiên, Lục Ngôn vừa đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, liền nhìn thấy được đôi mắt của ai đó đang mở to hết cỡ, Lâm Cửu Cửu cùng Lục Ngôn mắt đối mắt, cậu ngay lập tức nhắm mắt lại, Lục Ngôn cười cười, đột nhiên gọi tên Lâm Cửu Cửu.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua Lâm Cửu Cửu, buồn cười – "Khẩn trương làm gì? Dám nói không dám nhận?"
Lâm Cửu Cửu –.....
Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi!
"Em...."
Lục Ngôn trực tiếp ngắt lời Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu, em đang nghĩ gì vậy?"
Hắn nghiêm túc nhìn cậu.
Lâm Cửu Cửu khẩn trương nắm chặt ống quần mình, "a" một tiếng, tim đập thình thịch thình thịch, lời nói đều không rõ ràng – "Em em em đã quên......"
Lục Ngôn bất đắc dĩ, dùng tay che đi hàng lông mi run rẩy của Lâm Cửu Cửu – "Không sao cả, dù gì anh cũng biết trước rồi. Tình huống này xem ra anh vẫn phải tiếp tục theo đuổi em"
Lục Ngôn nói xong câu đó, cả phòng bệnh yên tĩnh đi không ít. Mất một hồi lâu, Lục Ngôn mới buông tay khỏi mắt Lâm Cửu Cửu, Lâm Cửu Cửu bắt được cổ tay của Lục Ngôn.
Đôi con ngươi đen nhánh.
Cậu run run nắm lấy cổ tay của Lục Ngôn. Rất nhỏ tiếng hỏi – "Nếu như em còn chưa muốn bên anh, em sẽ trở thành người xấu mất"
Lục Ngôn sửng sờ, hắn không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Cửu Cửu, chỉ thấy được hai lỗ tai đỏ bừng, đôi môi mím chặt, còn có......khuôn mặt nóng áp lên lòng bàn tay hắn.
Cho nên, đây là đồng ý rồi?
Lục Ngôn mỉm cười, suy nghĩ của bạn nhỏ tại sao lại có nhiều ý tưởng quái lạ như vậy? Khó trách thành tích bị tụt dốc.
Thế nhưng, Lục Ngôn lại không thể không thừa nhận giờ phút này đã chạm tới được Lâm Cửu Cửu.
"Không tính" – giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lâm Cửu Cửu thở dài một hơi, sau đó buông cổ tay Lục Ngôn ra, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Ngôn dịu dàng ôm lấy Lâm Cửu Cửu – "Chúng ta cứ như lúc trước là được. Quả thật chỉ mới có một tháng, quá sớm để em đồng ý ở bên anh. Vì vậy đây không phải là vấn đề, Cửu Cửu đừng sợ"
Lâm Cửu Cửu ngược lại không giống như đang sợ. Thế nhưng, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, khiến cho cậu cảm thấy không còn là chính mình, cậu chỉ có thể bĩu môi nhỏ giọng để giảm bớt nội tâm hoảng loạn – "Anh Lục Ngôn, anh lại giở trò lưu manh"
Lục Ngôn mỉm cười, buông Lâm Cửu Cửu ra, nói – "Chỉ ôm một cái thôi mà em nói anh giở trò lưu manh? Vậy anh lại càng phải theo đuổi em cho bằng được. Hiện tại, em mau nghỉ ngơi đi"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, nắm chặt ống quần, lắc lắc đầu – "Em vẫn là nên đi học thì hơn"
*
Một đường không nói gì.
Sau khi đến trường, Lâm Cửu Cửu ngăn lại ý định muốn dẫn cậu vào lớp của Lục Ngôn.
"Không còn đau nữa rồi, em có thể tự mình đi được"
Lâm Cửu Cửu tháo dây an toàn, nhỏ giọng nói.
Lục Ngôn chống tay lên vô lăng, nghiêng mặt dò hỏi – "Tối nay, có muốn tới nhà anh ăn cơm không?"
Lỗ tai của Lâm Cửu Cửu đỏ lên, mãi cho tới khi xuống xe cũng chưa trả lời Lục Ngôn.