Đầu bị đau, Lâm Cửu Cửu nằm ở trên giường lăn lộn, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, thật là ồn ào. Lâm Cửu Cửu gian nan đứng dậy, mơ mơ màng màng tắt chuông báo thức.
Tiếp tục nằm ở trên giường.
Sau đó,
"Nhanh lên nào"
"Hôn đi"
"Anh không khen em!"
"Em không cho phép anh nảy sinh mưu đồ xấu với em"
"Con ma men mà cũng biết người ta có mưu đồ xấu sao?"
"Cùng nhau ngủ sẽ biết!"
Lâm Cửu Cửu che chăn kín mặt, kí ức của tối qua bỗng chốc tràn về, cậu thật lòng không hề muốn nhớ lại một chút nào.
Xong rồi, xong đời thật rồi!
Cậu uống say tới mức nào lại thành ra bộ dạng như vậy a! Nghĩ gì nói đó, phẩm chất liền kém đi luôn?
Thật là phiền phức, làm sao có thể đối mặt với 'anh Lục Ngôn' nữa đây!
'Anh Lục Ngôn' sẽ không cảm thấy cậu là người tùy hứng đi?
Lâm Cửu Cửu – người đang cảm thấy mình rất tùy hứng, nhìn xuống quần áo của mình, áo khoác đồng phục bị cởi, may là vẫn còn mặc áo thun ở bên trong. Thế nhưng, phần dưới chân lại trần trụi nha.
Quần đồng phục cũng bị cởi rồi.
Lâm Cửu Cửu cố gắng nhớ lại một chút, lại hoàn toàn không nhớ được Lục Ngôn làm sao có thể cởi được đồng phục của cậu ra. Cái này, cậu có bị chiếm tiện nghi không?
Cái gì nên nhớ thì không nhớ, cái không nên nhớ lại chẳng thể quên.
Lâm Cửu Cửu mặc lại quần áo vào, vừa mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, hiện tại cậu không có tâm trí đói bụng. Lâm Cửu Cửu xoa xoa bụng, lặng lẽ đi tới sô pha, sờ sờ cặp sách của chính mình, muốn vác của bỏ chạy, kết quả chân trái vướng chân phải, té ngã sấp mặt.
Tiếng động lớn tới nỗi Lục Ngôn đang bận trong phòng bếp cũng nghe thấy.
Lâm Cửu Cửu khụy chân ngã xuống, trên mặt đất không có lót thảm, đồng phục lại mỏng manh, đầu gối bởi vậy mà bị đau tới thấu xương.
Cánh tay cũng bị trầy.
Thời điểm Lục Ngôn ra tới bên ngoài, Lâm Cửu Cửu ôm chân không nói một lời, cặp sách rớt xuống bên cạnh.
"Ngã rồi sao? Để anh nhìn xem" – Giọng của Lục Ngôn vô cùng lo lắng.
Lâm Cửu Cửu ôm chân không nhúc nhích, cúi đầu nhỏ giọng – "Đau quá"
Lời vừa nói ra, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Lục Ngôn đau lòng, lúc ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, đã biết là cậu ngã không nhẹ.
"Vén ống quần lên cho anh xem được không?"
Lâm Cửu Cửu nghẹn giọng ừ một tiếng, vừa vén ống quần lên, cánh tay cũng đau theo.
Rất đáng thương.
"Cánh tay cũng bị thương"
Xui xẻo, quả thật xui xẻo.
Mới một buổi sáng thôi mà đã bị thương nghiêm trọng như vậy.
Lục Ngôn bảo Lâm Cửu Cửu ngồi yên, hắn cởi áo khoác đồng phục của cậu ra, cánh tay tuy bị xước rách da, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Bôi thuốc là được.
Chủ yếu là chân.
Đã đau tới khóc luôn kìa.
Lục Ngôn tìm được Povidone (*) trong tủ thuốc, hắn sát trùng lên vết thương trên cánh tay của Lâm Cửu Cửu, nhẹ nhàng dùng tăm bông chấm lên, Lâm Cửu Cửu nhỏ giọng rên đau, hắn liền nhẹ lại một chút.
(*) Povidone: là chai thuốc đỏ sát trùng đó mọi người.
Sát trùng xong, hắn dán lên cánh tay Lâm Cửu Cửu hai cái băng keo cá nhân.
Lục Ngôn vô cùng cẩn thận vén ống quần của cậu lên cao, sợ trên đùi cũng bị thương, may mắn là quần đồng phục rộng rãi, dễ dàng cuốn lên qua khỏi đầu gối.
Đầu gối bầm tím một mảng, nhìn thì không có gì nghiêm trọng, chỉ sợ là ảnh hưởng tới xương cốt.
Hắn tìm một miếng băng gạc quấn lấy một cục đá lạnh, chườm lên cho Lâm Cửu Cửu. Chờ tới lúc Lâm Cửu Cửu bớt đau, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên, chuẩn bị đi bệnh viện khám, cậu đau như vậy, phỏng chừng đã bị ngã tới gãy xương rồi.
Lâm Cửu Cửu giữ chặt miếng băng gạc, đá lạnh có thể giảm bớt đau đớn.
"Anh Lục Ngôn, anh xin nghỉ phép giúp em nha"
Lục Ngôn có số của giáo viên chủ nhiệm Lâm Cửu Cửu, hắn đặt Lâm Cửu Cửu ngồi vào ghế sau, ừ một tiếng rồi chở bé nó tới bệnh viện.
Rất nhanh đã tới nơi.
Lâm Cửu Cửu đáng thương nằm ở trên giường bệnh, bác sĩ gọi Lục Ngôn lại gần, nói với hắn – "Dây chằng và xương cốt không có vấn đề gì, hết thảy đều bình thường"
Lục Ngôn thở phào một hơi – "Vậy là tốt rồi"
Nhưng bác sĩ lại trách cứ hắn vài câu – "Đó là em trai của cậu sao? Giáo dục em trai thì không được nuông chiều như vậy, bình thường vấp ngã, không thể cứ hở một chút liền khóc. Chỉ là bầm tím một xíu mà thôi, bạn nhỏ sẽ không khóc vì đau đâu"
Lục Ngôn –......
Cho nên là, không hề nghiêm trọng sao?
"Nhưng em ấy đau lắm mà"
Bác sĩ nói – "Phỏng chừng là thần kinh quá mẫn cảm nên mới nảy sinh ra cảm giác rất đau. Nhưng bình thường đàn ông con trai khi bị đau đều mang tâm lý chung là tự chịu đựng"
Lục Ngôn –......
Kia hình như là quá mẫn cảm rồi.
Khi Lục Ngôn trở lại phòng bệnh, Lâm Cửu Cửu đã hỏi hắn chân của cậu bị làm sao.
Lục Ngôn trầm mặc một hồi không nói gì.
Lâm Cửu Cửu liền luống cuống – "Có phải bị gãy xương rồi không? Hèn chi em lại thấy đau như vậy. Chân của em có cần phải bó bột không?"
Lâm Cửu Cửu thực sự lo lắng, cậu còn hạng mục chạy đường dài 2000m, còn có một trận bóng rổ nữa.
Còn may, may là cậu chưa kịp nói gì với 'anh Lục Ngôn'
Nhưng mà lần này, cậu lại không thể ở trước mặt hắn biểu hiện thật tốt. Lâm Cửu Cửu vô cùng phiền não, thì thà thì thầm trong miệng – "Em không muốn bị bó bột đâu"
Lục Ngôn ngồi bên cạnh Lâm Cửu Cửu nghe được điều cậu không muốn. Lâm Cửu Cửu đau tới mức cho rằng chân của mình cần phải bó bột luôn sao?
Lục Ngôn thở dài – "Cửu Cửu, sau này anh có làm gì em, cũng sẽ không đưa em tới bệnh viện khám bác sĩ đâu"
Mặt của Lâm Cửu Cửu đỏ lên, trong phút chốc không biết nói cái gì.
"Vậy chân của em....." – Lâm Cửu Cửu vẫn rất quật cường muốn biết tình trạng của chân mình, nhỏ giọng hỏi.
Lục Ngôn xoa đầu Lâm Cửu Cửu – "Yên tâm, chân em không sao đâu. Đợi lát nữa anh sẽ xin thuốc của bác sĩ về bôi cho em"
Lâm Cửu Cửu dạ một tiếng.
Còn phải nhìn xem có thể hay không, giống như là đã biết chân của cậu kì thật không có vấn đề gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT