Sau khi bước vào năm ba cao trung, Lâm Cửu Cửu cảm thấy tình cảm mà Lục Ngôn dành cho cậu không hề bị thuyên giảm. Cậu đôi lúc sẽ tức giận, nhưng vẫn không tới nỗi nào. Mặc dù, biểu hiện tình cảm của Lâm Cửu Cửu dành cho Lục Ngôn có khi quá trớn, hắn vẫn rất thoải mái.
Sang năm ba, nếu buổi tối Lâm Cửu Cửu không về nhà thì đều ở lại nhà của Lục Ngôn. Lục Ngôn sẽ luôn chuẩn bị cho cậu một ly sữa nóng và ở bên xem cậu làm bài tập.
Lâm Cửu Cửu khi không biết làm thế nào, sẽ nằm nghiêng lên bàn nhìn Lục Ngôn, bị hắn ngõ vào đầu một cái.
"Kỳ tuyển sinh đại học vào tháng sáu, sao anh thấy em không nghiêm túc chút nào vậy?"
Lâm Cửu Cửu đành phải ngồi thẳng người tiếp tục làm bài tập. Lục Ngôn cười khổ một tiếng, khiêu khích nâng cằm cậu lên, chủ động hôn cậu.
"Em có thể nghiêm túc được không?"
Lâm Cửu Cửu mím môi cười, gật gật đầu.
Lục Ngôn cũng cười theo, cậu vẫn như đứa trẻ 18 tuổi năm đó, vẫn ngoan ngoãn và tốt đẹp như mọi khi.
Khi Lâm Cửu Cửu không tới nhà Lục Ngôn, Lục Ngôn sẽ nhờ Lâm Thường "canh chừng" cậu uống hết sữa. Lâm Thường nóng nảy – "Anh của em vẫn là anh, anh có thể không cần chăm sóc em như vậy được không?"
Sự thực chứng mình rằng Lục Ngôn không lo xa. Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng (*), Lâm Cửu Cửu không thích uống sữa bò, nếu như không canh chừng cậu sẽ không uống hết.
(*) Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng: ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, có nghĩa là không kiên trì, không bền lòng trong công việc hay học tập.
Dù ở nhà sẽ không có ai bắt ép cậu uống sữa, nhưng cậu vẫn thích tới nhà của Lục Ngôn hơn.
Lâm Thường tính cách quá khó chịu, mỗi lần anh nhìn thấy bài tập về nhà của Lâm Cửu Cửu, anh đều sẽ nói – "Em hãy tới nhà Lục Ngôn đi. Yêu xa sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập"
Lâm Cửu Cửu đang suy nghĩ!
Nếu như kết quả kiểm tra hàng tuần của cậu kém đi, anh trai sẽ đem về nhà một sấp giấy kiểm tra dày cộm và "thi triển" chiến thuật thực hành của anh ấy.
Khó chịu cực kì luôn.
Lâm Cửu Cửu tốt nhất vẫn nên chạy tới nhà của Lục Ngôn thì hơn.
Tuy rằng Lục Ngôn sẽ cho cậu thêm câu hỏi, nhưng mỗi lần cậu làm bài xong, đều sẽ nhận được một nụ hôn từ hắn, đôi khi hắn còn giúp cậu giải tỏa áp lực.
Lâm Cửu Cửu ở nhà hắn không muốn rời đi.
Hứa Văn bởi vì nhìn thấy học sinh gương mẫu Lâm Cửu Cửu không ngừng chăm chỉ học tập, liền có động lực bắt đầu học theo. Khi bắt gặp một bài tập khó, trước tiên sẽ tự mình suy nghĩ, nếu không được mới đi hỏi Lâm Cửu Cửu.
Kết quả bài kiểm tra hàng tuần và hàng tháng đều được cải thiện. Vào tháng 12, Lâm Cửu Cửu được xếp hạng ba toàn thành phố, mặc dù trường Lâm Hải xếp hạng rất khó hiểu, nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ để cậu có lòng tin sẽ đỗ đại học.
Tháng 4 năm sau, Lâm Cửu Cửu cảm thấy hơi căng thẳng, điểm số bị tụt dốc, cả đêm không ngủ được. Cậu thường thức dậy vào lúc năm giờ sáng, dậy rồi thì ngủ lại không được, quầng thâm dưới mắt cũng lộ ra.
Lục Ngôn vô cùng đau lòng, yêu cầu Lâm Cửu Cửu nghỉ ngơi hai ngày để đi thư giãn.
Lâm Cửu Cửu thật sự không muốn đi – "Hiện tại không thích hợp để đưa em đi chơi đâu"
Lục Ngôn nói – "Không là bây giờ thì còn khi nào, những gì em nên học đều đã học. Chủ yếu là vấn đề tâm lý, em đừng quá lo lắng"
Vào thứ tư, Lục Ngôn đưa Lâm Cửu Cửu đến một trang trại.
Ngôi nhà kiểu cũ được cải tạo lót thêm gạch men, sau khi vào cửa là sân, xung quanh trồng rất nhiều loại rau. Đi thẳng theo con đường lát đá xanh ở giữa là phòng tiếp khách.
Bà chủ bước tới nói với Lục Ngôn và những người khác rằng nếu ai muốn ở lại thì đi nhận phòng, còn không thì cứ trực tiếp mà đi trải nghiệm cuộc sống nông trại.
Lâm Cửu Cửu liếc mắt nhìn xung quanh, vô cùng hứng thú. Cậu nói với bà chủ – "Tụi con ở lại một đêm"
Để Lục Ngôn đi nhận phòng.
Bà chủ nói – "Hãy cứ tự nhiên, phòng bếp ở phía bên trái. Trong bếp sử dụng lò đất kiểu cũ, các cậu đi hai người, vậy thì thay phiên nhau một người thổi lửa, một người thêm củi. Có một cái ao cá ở phía đối diện, ngay đó, thấy không, các cậu có thể tới đó câu cá"
Lâm Cửu Cửu lần đầu được tới những nơi như thế này, không có ý kiến gì, liền cầm cần câu cùng với Lục Ngôn đi qua ao cá đối diện chơi. Lục Ngôn đưa mồi vào lưỡi câu, Lâm Cửu Cửu cầm cần câu có chút hưng phấn – "Anh Lục Ngôn, anh muốn ăn cá gì?"
Lục Ngôn điều chỉnh lại tư thế cho Lâm Cửu Cửu, cười nói – "Anh muốn ăn "cá" Cửu Cửu"
"Cá" Cửu Cửu?
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt xoay người, dường như muốn bỏ lại Lục Ngôn mà rời đi.
"Đừng nhúc nhích, nhúc nhích sẽ làm cá bơi đi, lúc đó thực sự chỉ có thể ăn "cá" Cửu Cửu"
Cái đồ già không nên nết!
Dây câu chuyển động, Lâm Cửu Cửu lập tức kéo cần câu lên, trên lưỡi câu có một con cá màu vàng kích cỡ nhỏ vừa.
"Cắn câu rồi, anh Lục Ngôn, nhìn nè" – Lục Ngôn vừa định nói gì đó, Lâm Cửu Cửu đã xoay mình, loay hoay đảo bước ở trên đường.
Con cá bị mắc câu nhìn như sắp chết, treo lơ lửng trên không.
"Cửu Cửu, bắt nó xuống đi"
Lâm Cửu Cửu đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lo lắng – "Nhưng mà, anh Lục Ngôn, em không dám chạm vào nó"
Lục Ngôn vô lực – "Em đặt cần câu xuống mặt đất trước, rồi gỡ lưỡi câu ra"
Lâm Cửu Cửu đặt cần câu xuống đất như lời hắn nói, con cá giãy giụa giữa cánh đồng. Ngay khi Lâm Cửu Cửu bước tới, chạm vào nó, thì nó lại nhảy cẫng lên. Cậu thu tay lại, nhìn qua Lục Ngôn.
Chính là.....không dám bắt.
Lục Ngôn buồn cười.
Hắn không nghĩ bạn nhỏ đã làm sai, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi cả hai câu thêm được vài con cá, hai người rủ nhau ra con rạch dạo chơi, rồi quay lại nấu một chút thức ăn.
Vừa nhìn thấy bếp lò kiểu cũ, Lâm Cửu Cửu đã chủ động ngồi xuống, thò đầu ra hỏi Lục Ngôn – "Cho hết củi vào luôn hả anh?"
Lục Ngôn nói – "Anh sẽ châm lửa cho, em đừng làm"
Lâm Cửu Cửu bất mãn kêu lên, dùng kẹp gấp củi gỗ (*) chọc chọc một cái, rồi nhường chỗ lại cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn châm mồi lửa xong, chỉ cần để thêm một ít củi vào. Tuy nhiên, nếu cho vào quá nhiều cũng có thể sẽ không bắt được lửa.
Lâm Cửu Cửu ho lên sặc sụa, trên mặt bị dính một chút lọ nghẹ. Cậu lại đỏ mặt, cầm kẹp gấp tự chơi.
Lục Ngôn gọi Lâm Cửu Cửu qua – "Qua đây giúp anh đi bé, vui lắm nè"
Lâm Cửu Cửu kêu lên một tiếng, bỏ kẹp gấp xuống, chạy tới đánh Lục Ngôn. Nhân tiện nhặt và rửa rau, cho vào nồi lớn xào.
Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Lục Ngôn nên đã không xảy ra sai lầm nào nữa.
Cơm tối được ăn ở sân sau. Lâm Cửu Cửu ăn hai bát cơm lớn, cảm giác thèm đã ăn trở lại, có thêm Lục Ngôn bên cạnh ăn càng ngon miệng hơn.
"Anh Lục Ngôn" – khóe mắt Lâm Cửu Cửu cong cong – "Sao lại có thể nấu ngon như vậy chứ. Không hổ lớn...."
Lục Ngôn kịp thời ngắt lời cậu – "Cấm em nhắc tới tuổi tác nữa, bằng không anh sẽ cho em một trận"
Lâm Cửu Cửu lắc đầu, cười thầm – "Em sẽ không nói, anh lớn hơn em chín tuổi đâu!"
Lục Ngôn bóc hạt dẻ thưởng cho Lâm Cửu Cửu ăn.
Tắm rửa xong, hai người cùng nhau nằm trên ghế xếp ngắm sao ngoài trời. Lục Ngôn xịt thuốc chống muỗi xung quanh để tránh muỗi vào cắn cậu.
Lâm Cửu Cửu nằm dài trên ghế ngắm sao, rồi lại ngắm Lục Ngôn, rốt cuộc nhịn không được bò qua chỗ của Lục Ngôn, Lục Ngôn mỉm cười, ôm lấy Lâm Cửu Cửu nằm lên người hắn.
"Ăn tận hai bát cơm lớn không sợ béo sao?"
Lâm Cửu Cửu hôn lên cằm hắn, ôm hắn, cười nói – "Em không béo đâu, em muốn anh ôm em"
"Đang làm nũng hả?" – Lục Ngôn xoa đầu Lâm Cửu Cửu, tâm trạng thoải mái.
Lâm Cửu Cửu nói khích – "Em là người trẻ tuổi mà...."
Lâm Cửu Cửu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Ngôn đè lên.
Hai mắt Lâm Cửu Cửu sáng ngời, Lục Ngôn hôn cậu – "Mấy ngày nay, bạn nhỏ em đặc biệt mạnh miệng. Sao hả, lâu ngày chưa được giáo huấn phải không?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, vòng một tay qua cổ Lục Ngôn, tay còn lại móc vào thắt lưng hắn, nói nhỏ bên tai – "Anh có muốn ăn "cá Cửu Cửu" không?"
Ra ngoài chơi hai ngày, Lâm Cửu Cửu đã giảm bớt căng thẳng, lại có thể ăn ngon ngủ ngon. Kết quả học tập cũng dần bắt kịp trở lại.
Ngày thi đại học, cả Lục Ngôn và Lâm Thường đều tới điểm dự thi để cổ vũ cho Lâm Cửu Cửu. Thế nhưng, trong mắt cậu chỉ có mỗi Lục Ngôn, cậu kéo hắn tới nơi mà anh trai không thể nhìn thấy, yêu cầu hắn hôn một cái để khích lệ tinh thần.
Xui cho cậu, là Lâm Thường vẫn nhìn thấy.
Nếu em trai của anh không thể hiện thật tốt trong kì tuyển sinh đại học này, hai người bọn họ nhất định phải chia tay!
Nhưng điều ước của Lâm Thường cuối cùng vẫn không thành hiện thực, Lâm Cửu Cửu đã thi rất tốt. Đại học ở tỉnh này là một ngôi trường lâu đời và nổi tiếng. Tuy nhiên, dù cho có cùng một thành phố, nhưng trường đại học lại ở rất xa! Nó cách nhà của Lục Ngôn tận 20km.
Phiền thật đấy.
Khó chịu thật đấy.
Lời của tác giả:
Toàn văn hoàn, cảm ơn đánh giá và bình luận của mọi người!
Editor:
Đây là bộ đầu tiên mà tui edit, có thể sẽ còn nhiều sai sót trong quá trình edit, nhưng tui vẫn rất vui khi mọi người đã ở lại và đọc hết câu chuyện này. Cảm ơn mọi người.
Nhân tiện đây, mọi người có thể đề cử thêm cho tui một vài bộ truyện để tui làm tiếp được không? Thể loại nào cũng được, biết đâu tụi mình lại hợp gu ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT