Độ tuổi mười sáu mười bảy chính là độ tuổi hoa niên, đáng yêu và dễ được tha thứ nhất, hơn nữa người này còn trông thật đáng yêu. Nhưng nếu xuất phát từ ác ý thì...
Tiểu Phỉ Thúy chỉ muốn đánh người này!
Ánh mắt của Tiểu Phỉ Thúy hơi lóe lên. Làm thế nào để giết người này một cách thật kín đáo đây? Trong khi đó tâm tình của Cẩm Vô Song lại rất tốt thế nên cô cũng chỉ cười nhẹ mà nhìn lại ai đó, thấy vậy Tiểu Phỉ Thúy chợt thấy... sau lưng lạnh toát - Cẩm Vô Song hỏi: "Không giới thiệu sao?"
Con ngươi của Tiểu Phỉ Thúy nhanh như chớp khẽ đảo một cái rồi cô mỉm cười, thanh âm thoạt nghe thật quyến rũ, có điều là hơi cao một chút, cho nên đám người xung quanh đều nghe được khá rõ ràng: "A Song, chị có còn nhớ chuyện em kể ngày em còn cởi truồng khiêu vũ bị hù dọa đến nỗi bị ngã cầu thang chứ? Cô ấy chính là đứa trẻ đã hù dọa em bị té ngã đó. Chị nhìn xem, thời gian thực trôi qua rất mau, cô ấy cũng đã lớn thành một cô gái có thể xuất giá được rồi. Bao giờ trở về chị sẽ tìm giúp cho em một nhà chồng thật tốt, rồi gói ghém lại mà gả đi cho! A Song, đến lúc đó chị nhớ là phải cho Hương Hương nhà ta tiền mừng cưới nhiều nhiều một chút nha!"
Với những lời này, Tiểu Phỉ Thúy vừa có thể nói dối được với người khác lại vừa đâm vào chỗ đau người kia. Vừa uy hiếp, đe dọa với một chút dụng tâm hiểm ác, đồng thời lại trả lời được câu hỏi của lão bản Cẩm. Có thể nói một hòn đá hạ hai con chim, nhất tiễn song điêu. Nó phô bày một cách đầy đủ tính cách hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu của ai đó. Thiếu chút nữa Nguyễn Hương Lăng bị ngất đi vì tức giận, mặc dù cô đang giả vờ trưng ra trước mặt người khác vẻ mặt lạnh như băng, đến thánh thần cũng không thể động chạm đến. Nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một cô bé mới lớn, da mặt mỏng, không thể đọ nổi với Tiểu Phỉ Thúy có da mặt như tường thành. Vì vậy mà cô tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người phát run, chỉ còn chưa đến mức ngạo kiều dậm chân một cái xoay người bỏ chạy... Tiểu Phỉ Thúy rất hy vọng cô bé này sẽ bỏ chạy, vấn đề là cô bé không chạy a. Thấy thế cô lập tức bước tới chèn ép cô bé: "Hương Hương a, không biết trốn nhà đi như vậy là không tốt hay sao? Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nếu là xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Còn có nha, em đi ra có mang theo đủ tiền không vậy? Mặc dù nơi này là của A Song, nhưng công và tư thì phải rõ ràng, có thể giảm giá cho em đến 90%, nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn không ở chùa được, dù gì cũng phải trả tiền nha."
Lão bản Cẩm:... Thật sự là em có tư cách nói những lời này sao???
Tiểu cô nương rốt cục chịu không nổi, yếu ớt làm một cái dậm chân: "En sẽ trả, đồ hỗn đản!"
Tiểu Phỉ Thúy làm như không nghe thấy vung tay lên: "Được rồi. A Song, đây là tiểu biểu muội của em, tên là Hương Hương. Chị cứ tùy tiện biết vậy là được rồi."
"Tùy tiện", trong lòng Nguyễn Hương Lăng thật lạnh lẽo, em thế này mà không quan trọng sao?
Cẩm Vô Song khẽ gật đầu: "Chào em. Tôi là Cẩm Vô Song."
Nguyễn Hương Lăng bị Tiểu Phỉ Thúy làm cho tức giận đến như ngất đi, nhưng khi thấy Cẩm Vô Song hào hoa phong nhã, cứ như là giữa trời đông giá rét lại có được một chiếc khăn choàng ấm áp, bởi vậy mà chỉ trong nháy mắt cảm giác thân thiết cùng hảo cảm chợt tăng vọt trong cô. Người này nhìn bề ngoài lạnh lùng vậy mà lại rất có lễ phép, cho nên cô cũng lễ phép gật đầu: "Chào chị. Em là Nguyễn Hương Lăng."
"Cho nên La - Phỉ là biểu tỷ của em?" Cẩm Vô Song cố ý hỏi, lại còn cố ý nhấn mạnh ở cái tên của Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy thật bất an nên khóe miệng khẽ giật. Nguyễn Hương Lăng cũng thế, nhưng là bởi vì cái tên "La Phỉ" này. cô do dự nhìn vào mắt La Phỉ, bị La Phỉ liều mạng trừng trộ nhìn lại nên nói quanh co: "À... Vâng! Đúng vậy a!"
Cẩm Vô Song mỉm cười, nhìn Tiểu Phỉ Thúy: "Hay là Nguyễn La Phỉ, hử?"
Tiểu Phỉ Thúy: "..." Cô có cảm giác rõ ràng là lão bản Cẩm cố ý, vẫn là cái tính luôn cố ý hiểm ác kia. Tiểu Phỉ Thúy chớp mắt mấy cái nhìn lại cô. Dù sao thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nói mình là họ La. Còn về phần là La Phỉ hay là Phỉ La thì cô cho rằng cũng đâu có gì khác nhau lắm, chỉ là vị trí của chúng không giống nhau mà thôi! Cho nên cô cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, không đáng giá bị truy cứu. Giống như số "11", dù để số "1" nào lên phía trước thì cũng đâu có gì khác nhau?
Ánh mắt của lão bản Cẩm càng trở nên thâm sâu hơn. Còn Tiểu Phỉ Thúy ngước nhìn trời, ôi, hôm nay khí trời thật là tốt!
Tiểu Phỉ Thúy dũng cảm hỏi: "A Song, chúng ta còn định đi ăn điểm tâm nữa hay không?" Hay là muốn thẩm tra về em cho rõ ràng đã?
Lão bản Cẩm rất bình tĩnh: "Ăn điểm tâm."
Good! Mặt mày Tiểu Phỉ Thúy lập tức hớn hở. Cho dù là việc đại sự thì trước hết cũng phải no bụng cái đã, huống chi hiển nhiên là lão bản Cẩm cũng không cho đây là việc gì quá to tát - dĩ nhiên, là Tiểu Phỉ Thúy tự cho là như vậy. Thanh âm của cô thật ngọt ngào: "Vậy chúng ta go thôi! Còn em, chớ đi cùng. Ở đây chỉ phục vụ người bên trong sòng bạc thôi." Đối với Cẩm Vô Song thì La Phỉ bày ra cái vẻ thật tốt đẹp nhưng khi hướng về Nguyễn Hương Lăng thì quay ngoắt 180 độ, là tư thái vênh váo, tự đắc, ngang ngược, càn rỡ. Nguyễn Hương Lăng vừa mới hơi hạ hỏa thì lại một lần nữa "bão tố" lại kích dậy. Đối với cái vẻ tiểu nhân này của người nào đó, lão bản Cẩm giữ một thái độ hoàn toàn im lặng. Cô không biết quan hệ giữa họ ra sao, nhưng lẽ nào cô lại có thể không chú ý chuyện cô gái này từ ngàn dặm xa xôi tìm đến, đâu có thể hành xử như ai đó được. Vì thế mà xuất phát từ lễ phép, cô vẫn nên chiêu đãi vị khách này: "Nhà ăn còn chưa mở cửa, bữa ăn sáng ở đây cũng thật đơn sơ. Nhưng mà, nếu em không có gì ngần ngại thì có thể cùng nhau ăn có được không? Buổi trưa nay tôi mời các em."
(Đại Lưu ở nhà ăn lệ rơi đầy mặt: lão bản...)
Nguyễn Hương Lăng ngượng ngùng: "Như thế làm sao lại không biết xấu hổ?"
Tiểu Phỉ Thúy thổ tào: Đã vậy thì cô đừng đi.
"Không có gì. Chỉ cần em không thấy ngại là tốt rồi."
"Như thế thì thật phiền toái cho chị!"
"Không có gì là phiền toái cả!"
Tiểu Phỉ Thúy:... Hai người này cũng thật là dối trá!
Trong nhà ăn, các đồng chí bát quái nhìn thấy lão bản Cẩm mang theo hai mỹ nữ tóc dài bồng bềnh xuất hiện, trong nháy mắt não bổ rồi: chơi trò 3p hay sao? Có cần kích thích đến như vậy hay không hả trời! Cẩm Vô Song đi lấy bữa ăn sáng của mình, Tiểu Phỉ Thúy mang theo Nguyễn Hương Lăng, nhân tiện cảnh cáo cô trước: khi nói chuyện cô phải cẩn thận cho tôi một chút, nếu không thì ngay đến cả thi thể cũng không còn! Nguyễn Hương Lăng trợn mắt nhìn lại cô, đầy dáng vẻ: "Tôi đây cực kỳ phản nghịch", Tiểu Phỉ Thúy "ôn nhu" cười cười: "Bây giờ chị chưa có ý định giết chết em đâu, nhưng một ngày nào đó chị nhất định sẽ giết chết em, em khoan vội đắc ý. Chuyện vừa rồi chị sẽ không quên đâu. Báo ứng luôn tới rất nhanh đó." Sau khi nói xong, La Phỉ không thèm để ý đến Nguyễn Hương Lăng đang giận đến phát run, cô khoan thai đi lấy một chút thức ăn mình thích, sau đó lại làm ra vẻ ngọt ngào đi đến chỗ mình cùng lão bản Cẩm vẫn thường hay ngồi, thực hiện chủ trương nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên làm nũng thì làm nũng, nên tán tỉnh thì tán tỉnh... Dĩ nhiên, loại tán tỉnh này, hoặc là nói đúng hơn thì cô gọi đó là tán tỉnh thực tế lại chỉ là đến từ một phía. Sắc mặt của lão bản Cẩm vĩnh viễn xa cách, nhưng Tiểu Phỉ Thúy người ta lại thắng ở cái vẻ vênh vênh tự đắc kia, cho nên dù có như vậy cũng không sao cả - hoàn toàn không có đem năm trăm ngàn cái bóng đèn to đùng ở bên cạnh để vào trong mắt. Nguyễn Hương Lăng mặc dù cố tỏ ra là "tôi không thèm sợ chị", nhưng vốn biết rõ ở nhà La Phỉ đã quen làm mưa làm gió, hoành hành ngang ngược rồi, cho nên không khỏi chút sợ hãi. Cộng thêm việc thấy Phỉ La cùng lão bản Cẩm - hoặc là nói cho đúng là hành động của Phỉ La đối với lão bản Cẩm - thật sự quá mập mờ khiến cho cô không khỏi kinh sợ. Vì thế mà Nguyễn Hương Lăng không nói một lời nào, chỉ yên lặng cúi đầu ăn điểm tâm. Vẫn là Cẩm Vô Song hỏi mấy câu, theo kiểu Cẩm Vô Song hỏi, còn cô thì trả lời.
Cẩm Vô Song hỏi: "Em tới đây người nhà có biết không? Có muốn gọi điện thoại trở về báo bình an hay không?"
Tiểu Phỉ Thúy thật muốn khóc: báo bình an? Lão bản Cẩm, chị là đang muốn đào gốc gác của em ra có đúng không?
Nguyễn Hương Lăng không ư hừ một tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Tiểu Phỉ Thúy, lão bản Cẩm vừa nhìn một cái đã biết ngay: không làm chủ được bản thân rồi! Phỉ Thúy nào đó mới là người nắm quyền. Cô đưa mắt nhìn Phỉ Thúy nào đó, còn Phỉ Thúy nào đó đối với cô đương nhiên không dám phách lối rồi. Vì vậy mà cô nàng cẩn thận cười với cô một cái, định nói một câu qua loa lấy lệ cho xong nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt trở về, chuyển thành phụ họa: "Đúng vậy a, Hương Hương gọi điện thoại cho thím báo bình an đi, nếu không trong nhà bỗng nhiên không thấy em thì sẽ lo lắng!"
Tại sao Tiểu Phỉ Thúy lại bỗng nhiên thay đổi chú ý như vậy? Lý do rất đơn giản, giống như chân lý "Mùa đông đã tới, mùa xuân còn có thể xa hay sao?"
Đạo lý giống nhau ở chỗ, Nguyễn Hương Lăng đã xuất hiện, Cẩm Vô Song muốn điều tra cô thì đâu chỉ có một bữa ăn sáng này, như vậy cô có muốn giấu cũng không được. Nói không chừng sau khi ăn xong bữa sáng, lão bản Cẩm lại muốn đánh cái mông nhỏ của cô, sau đó là đến tam đường hội thẩm. Trong khi chỉ có Hương Hương ở đó. Mà người này lại quá non nớt, không giống như cô biết dấu diếm tung tích của mình. Một khi tra ra nhà rồi, thì việc điều tra đâu còn khó khăn. Trên thực tế, tối hôm qua em ấy vào đây ở đã phải cà thẻ ngân hàng thì chắc là đã bại lộ. Lúc ấy nếu có thể bắt em ấy bỏ đi ngay thì không sao, đằng này em ấy lại còn động lòng làm mặt dày nhất định phải ở lại thì cô cũng không thể tránh được nữa. Vì thế chắc là chậm thì hai ba ngày lâu thì một tuần lễ người trong nhà sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến, lúc đó cô có muốn trốn tiếp cũng không được. Nếu đã bại lộ rồi, tiếp tục giấu giếm cũng không còn có ý nghĩa. Cho nên, lời nói đã đến khóe miệng, thì lại rẽ ngoặt một cái, biến thành như vậy.
Nguyễn Hương Lăng trợn mắt há mồm nhìn cô. Tối hôm qua ai là người không biết xấu hổ ra sức uy hiếp mình, hại mình trằn trọc trở mình cả đêm không ngủ được vậy? Cái đồ hỗn đản này, bây giờ lại giả bộ tôt đẹp, giả bộ hiền dịu, giả bộ săn sóc? Càng lúc càng không biết xấu hổ như vậy sao?
Cô cẩn thận hỏi lại: "Chị chắc chứ?"
Những lời này càng làm nụ cười bên khóe miệng của Cẩm lão bản sâu hơn chút - mang theo một điệu cười giễu cợt thú vị.
Tiểu Phỉ Thúy vô cùng uyển chuyển: "Chị cũng không chắc lắm, tự em quyết định là được!" Cái tình thế bất lợi muốn nuốt cũng nuốt không trôi này thì còn biết làm sao?
Ôi!
Nguyễn Hương Lăng: đang nói nhảm cái gì vậy?
Ba người mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ riêng cho đến khi ăn xong bữa ăn sáng. Lão bản Cẩm ăn xong bữa sáng thì vội vàng đi ngay. Tiểu Phỉ Thúy rất là giật mình, lẽ nào lão bản Cẩm bỏ qua cho mình?
Hoặc là đổi lại một góc độ khác mà nói, có phải lão bản Cẩm quá không coi trọng cô hay không?
Suy nghĩ này làm náo loạn quả tim thủy tinh bé nhỏ của Tiểu Phỉ Thúy. Không phải chị ấy đã nói lời yêu thương hay sao? Không phải chị ấy đã nói sẽ đối xử tốt với cô hay sao? Tại sao lại không quan tâm đến quan hệ gia đình của cô vậy? Công việc cái gì chứ, so với thân phận của bạn gái như hoa như ngọc này, công việc còn được coi trọng hơn sao? Hu hu hu hu, chẳng lẽ A Song chỉ là lừa gạt cô để đưa cô lên giường thôi? Hu hu hu hu, chỉ vì người ta xinh đẹp thôi sao? O (∩_∩)O ha ha! Không không không, hẳn là phải nhìn ở góc độ khác tốt hơn: thí dụ như, lão bản Cẩm căn bản không cần quan tâm thân phận của cô, chỉ cần bản thân của cô thôi. Ôi, nghĩ như vậy không phải là quá tuyệt vời hay sao? O (∩_∩)O ha ha! Tốt lắm, cứ nghĩ như vậy đi! Như thế này mới đúng chứ!
Nguyễn Hương Lăng hoàn toàn không biết Phỉ La đang suy nghĩ gì, chỉ thấy người này lúc thì đăm chiêu ủ dột, khi thì khổ sở căm hờn, khi thì lại nhộn nhạo vui vẻ. Thấy vậy da gà của cô đều nổi hết cả lên. Không tự chủ được, cô lùi lại cách xa ai đó hơn hai bước chân. Nguyễn Phỉ La trước kia vẫn luôn có một chút cổ quái, dù vậy thì chị ấy cũng không có vẻ mặt như thế này. Nếu cứ thế này thì cuối cùng nhất định sẽ có một ai đó gặp nạn - không biết có phải chị ấy đang nghĩ cách đem mình đi giết quách đi hay không đây? Chị ấy vốn là người có tâm địa đen tối, vô sỉ lại vừa hạ lưu, nên dễ có khả năng này lắm!
Sau một lúc do dự cô hỏi: "Chị... Chị đang nghĩ gì đó?" Tiểu Phỉ Thúy cười híp mắt: "Hương Hương, chị có xinh đẹp không?"
"..."
Không thấy nói lời nào Tiểu Phỉ Thúy coi như cô em của mình đã chấp nhận: "Có thể xinh đẹp đến mức người ta phải tìm mọi cách để đầu độc chị hay không?"
"Mặc dù em không biết chị đang nghĩ gì, nhưng mà em cảm thấy chị nên dừng lại được rồi đấy. Nhất định không phải như chị nghĩ." Nguyễn Hương Lăng bị cô làm cho sợ đến mức lại lui thêm hai bước, nhưng cô bé đã hạ quyết tâm người này đi đến đâu thì cô cũng sẽ theo tới đó, tuyệt đối sẽ không để cho cô chạy trốn một lần nữa – WC thì ngoại lệ.
"Vậy em cảm thấy chị có mị lực chứ?"
"..." Không có! Hoàn toàn không có! Chị chính là người không biết xấu hổ, cộng thêm vô sỉ, lại cộng thêm hạ lưu, thêm ác độc tổng hợp lại. Trừ gương mặt, còn lại cái gì cũng sai, xin đừng tự mê hoặc mình nữa!
Tiểu Phỉ Thúy tiếp tục làm cho cô bé phải cam chịu. Còn bản thân thì tiếp tục say mê tự sướng.
"Có thật là chị tìm đến chị ấy? Mục đích của chị là gì vậy?"
Mục đích? Tiểu Phỉ Thúy liếc cô bé một cái: "Đừng nói chị đây có vẻ nham hiểm như vậy chứ. Mục đích gì đó ư? No no no, chỉ là chị vừa có cuộc gặp gỡ tình cờ tốt đẹp mà thôi. Đây là duyên phận a, một đưa trẻ như em thì không hiểu nổi đâu!"
Cái rắm! Nguyễn Hương Lăng thầm mắng một câu, cái gì mà đừng nói, chị chính là kẻ nham hiểm! "Rõ ràng trước đây chị đã từng có lần nói nếu có cơ hội thì sẽ tìm đến chị ấy."
Tiểu Phỉ Thúy sờ sờ mặt: "Có sao? Chị từng nói như vậy sao? Đó chính là 'cơ hội' a!"
"Tại sao chị lại đi tìm chị ấy?" Mặc dù có cảm giác đàn gảy tai trâu, nhưng Nguyễn Hương Lăng vẫn kiên trì hỏi tiếp.
Tiểu Phỉ Thúy cười khúc khích: "Tại sao chị phải nói cho em biết? Lại nói, nhóc, đừng quản chuyện của người lớn! Không phải em muốn đi Nhật Bản học tập hay sao? Em nên nghĩ nên thu thập cái gì mang theo để chuẩn bị xuất phát dần đi là vừa!"
Nguyễn Hương Lăng quát lên: "Em không muốn! Em ghét nhất là Nhật Bản!"
"Nha, vậy em không đi cũng không được rồi. Điều chị thích nhất là bắt người khác làm những chuyện mà người đó không thích."
"Chị..." Nguyễn Hương Lăng bị chọc tức đến không nói nổi thành lời.
Tiểu Phỉ Thúy lại lành lạnh buông tiếp một câu: "Lý gia đã làm cái việc không nên làm, em nên trở về hỗ trợ xử lý. Phu xướng phụ tùy gì đó, không phải là rất hợp tình hợp lý hay sao!"
Trong nháy mắt tim của Nguyễn Hương Lăng nguội lạnh: "Chị muốn đem em gả cho Lý gia thật hay sao?"
"Không phải chị. Là thím. Em cũng đâu phải là con gái của chị. Chị với A Song lại không sinh được nha!"
"Chị dám!" Nhất thời không có chú ý tới những lời này có vấn đề gì, Nguyễn Hương Lăng quát lên một tiếng lớn. Mặc dù tuổi của Nguyễn Phỉ La không lớn lắm, nhưng bởi vì cô là người thông minh, lại cầm trong tay phần lớn cổ phần của công ty, ở trong gia tộc là người nói chuyện có sức nặng. Đã vậy người này lại còn nói một không hai, so với những người cùng tuổi của cô, quả thực không có ai có thể sánh bằng. Những gì cô đã nói ra thì đều khẳng định là luôn trở thành sự thật, cho dù có ai đó phản đối thì đều sẽ thua bởi thủ đoạn vô sỉ, hạ lưu của cô.
Tiểu Phỉ Thúy chỉ "hừ" một tiếng cười lạnh để đáp lại cô bé.
"À ừ ừ.... Em phải cố gắng học hành thì sau này mới có thể rời nhà trốn đi đào hôn được đó nha, hoặc là dứt khoát ở lại Nhật Bản phấn đấu thành người thành đạt. Đến lúc đó người trong nhà có muốn cũng không thể cầm giữ được em nữa... Vì đề phòng tình huống này xảy ra, chị có nên nhắc nhở người nhà trước hết cho em đính hôn cái đã không nhỉ?"
"..." Nguyễn Hương Lăng dậm chân bịch bịch: "Dù sao em cũng không gả, chết cũng không gả!"
"Nếu như em đồng ý trở về, hơn nữa không báo cho ai biết nơi chị đang ở cho đến khi chị trở về, chị có thể suy nghĩ lại mà bỏ qua cho em! Bây giờ em đi chưa bao lâu, đoán chừng trong nhà còn còn chưa biết. Nếu trong nhà có phát hiện ra thì em phải nói là em đi chơi với bạn học. Dù sao thì em cũng tự tìm lí do mà chống đỡ cho qua đi."
Nguyễn Hương Lăng trầm mặc. Cha của cô chết sớm, ở trong gia tộc cô cùng mẫu thân của mình thật ra không có một chút địa vị gì, cũng may nhờ có biểu tỷ này che chở, họ mới không có gặp kỳ thị hay bị bỏ rơi. Chuyện cô phải đến Nhật Bản học tập hay phải gả cho kẻ lỗ mãng của nhà học Lý thì mẹ cô không muốn cũng không cách nào phản đối. Hơn nữa tính cách của Phỉ La là có thù thì phải trả. Hôm nay cô đã làm hư chuyện tốt của người này - mặc dù không biết chuyện tốt đó là gì - nhưng cô tin chắc là người này sẽ không dễ dàng mà tha cho cô. Thậm chí bây giờ cô đã bắt đầu có chút hối hận khi mình không chỉ không buông tha cho La Phỉ mà còn truy theo dấu vết người ta tới tận đây. Cô cảm thấy có chút khổ sở. Khi còn bé, hai mẹ con cô trải qua cuộc sống vô cùng tốt, những khi có người dám khi dễ cô cũng là Phỉ La đứng ra bảo vệ. Cũng là La Phỉ mang cô dung nhập vào với những người bạn nhỏ của mình. Chỉ là kể từ khi xảy ra sự kiện kia, tính cách Phỉ La bỗng nhiên thay đổi rất nhiều. Từ đó đến giờ La Phỉ đối với cô không nóng không lạnh, thậm chí còn như là cố ý xa cách. Cô vốn cho là chỉ vì chấn kinh quá độ mà sinh ra phản ứng như vậy. Nhưng sự thật là, người này dường như đã không còn đối xử tốt đẹp với cô như trước nữa. Thậm chí bây giờ, chị ấy còn không chừa thủ đoạn nào để uy hiếp cô, đe dọa cô. Điều này làm cho cô cảm thấy rất khổ sở, thật sự là rất khổ sở.
"Mẹ của em còn có dì Bình đều đi tua du lịch ba ngày hai đêm rồi. Bà ấy sẽ không biết được. Em vào đây ở cũng chỉ dùng tiền mặt."
"Good! Vậy cô đi nhanh cho tôi nhờ."
"Phỉ La... Tại sao bây giờ chị lại biến thành một người như vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy kinh ngạc nhìn cô: "Em đã học lên đến trường cấp 3 rồi mà sao còn phạm đến hai lỗi lớn như vậy? Bây giờ đi mau đi! Bữa cơm trưa nay em cũng đừng có nghĩ đến nữa, dù sao sau này chị cũng sẽ cùng A Song kết hôn, đến lúc đó em muốn chị ấy mời bao nhiêu bữa cũng được."
Nguyễn Hương Lăng vốn đang ở bị câu trước xuân đả thu thương, nhưng nghe đến câu kế tiếp thì cằm rớt xuống, tiếp đó là thét chói tai: "Chị vừa nói gì?"
Tiểu Phỉ Thúy không thèm để ý đến cô, cô cầm lấy lên điện thoại trong phòng: "Lễ tân, 603 trả phòng." Sau đó thì trở về phòng tra xét vé máy bay, vừa lúc vẫn còn hai vé máy bay bay đến X thành. Tiểu Phỉ Thúy không nói hai lời, dùng tốc độ nhanh nhất bắt Nguyễn Hương Lăng đi quầy tính tiền, sau đó đem cô ném lên taxi, sau đó là đến phi trường, tại đó cô mua vé máy bay rồi đưa Hương Lăng đến cửa soát vé. Nguyễn Hương Lăng vẫn trầm mặc nhìn cô hấp tấp làm mọi việc, trong lòng bế tắc vô cùng nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Quá khứ, cuối cùng là không trở về được nữa rồi. Thứ đã gãy lìa, cuối cùng là không liền lại được nữa sao?
Đến cửa kiểm tra an ninh, Nguyễn Hương Lăng buồn bực hỏi một câu: "Chị thích chị ấy sao?"
"Thích, nhưng không liên quan đến em."
"Vậy chị ấy có thích chị không?"
"Dĩ nhiên rồi! Chẳng lẽ em lại thấy chị là người không có mị lực?"
"..." Cô miễn cưỡng cười cười: "Chị luôn là người tự tin như vậy... Có thật là chị sẽ bỏ đi những lời chị đã uy hiếp em không đấy?"
"Đừng nói những lời khó nghe như vậy. Đó chỉ là đề nghị. Đề nghị, hiểu không?"
"..."
"Trông nom cho tốt cái miệng của em, đừng chờ chị trở về lột da nghe chưa! Gặp lại sau."
Cô bảo an chịu trách nhiệm kiểm tra an ninh nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc dài, thấy cô vừa thực hiện động tác theo yêu cầu của mình là mở ra hai tay hai chân lại vừa chảy nước mắt ròng ròng...
Trong khi Tiểu Phỉ Thúy vội vã đưa Nguyễn Hương Lăng qua kiểm an thì Chu Tuấn Bình vốn đang bận rộn cùng tiểu thư điều tra án mưu sát đã lâu, bây giờ mới có chút thời gian ăn điểm tâm cùng uống chút rượu. Trong phòng ăn anh gặp đồng nghiệp ở Cục cảnh sát vùng phụ cận, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Hai vị đồng nghiệp kia nói đến chuyện gần đây có vụ bắt cóc mưu sát. Vị phú thương nọ có đứa con trai độc nhất bị bắt cóc, bị yêu cầu nộp một trăm vạn tiền chuộc, nhưng rồi con trai không trở lại. Cuối cùng cảnh sát tìm được trong các thùng rác tay chân của người bị hại. Bọn họ xác định được người bị tình nghi là một người họ hàng xa của khổ chủ, thế nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm ra được chứng cứ thật xác thực để bắt người. Cứ như vậy giở sống giở chết giằng co tới tận bây giờ. Bọn họ phải làm theo trình tự cho dù rất xót thương cho khổ chủ, nhưng không hiểu vì sao người nhà khổ chủ nghe được tin, họ lập tức kéo đến tận cửa làm ầm ĩ cả lên. Hai bên thế lực ngang nhau, cùng làm tổn thương lẫn nhau, cuối cả hai bên đều bị cảnh sát hình sự đến can thiệp mà mang về cục cảnh sát. Mà hai đồng ngiệp này vì chuyện để lộ thông tin mật trong khi đang điều tra nên bị ghi tội, lại còn bị phạt viết năm ngàn chữ kiểm điểm cùng viết năm mươi lần cam kết giữ bí mật. Bọn họ thực là khóc chết đi được!
Trong khi hai người cảnh sát kia đang oán thán các kiểu thì Chu Tuấn Bình bỗng đứng bật dậy vỗ bàn một cái khiến cho ai nấy đều giật mình...
Viên cảnh sát vừa oán trách không ngừng kinh ngạc hỏi anh: "Sao vậy?" Chu Tuấn Bình lắc đầu, rồi chầm chậm ngồi xuống. Anh đã nghĩ ra, anh đã nhớ ra cô gái kia là ai rồi!
Bảy tám năm trước, khi anh mới vừa tốt nghiệp ở trường cảnh sát ra thì bị phân đến Cục cảnh sát X thành làm việc. Lúc ấy sư phó của anh đang chịu trách nhiệm điều tra một vụ án khó, khi anh đến nhận nhiệm vụ thì vụ án đã đến giai đoạn kết thúc. Thế nhưng mà, vụ án không hề có người bị kết án.
Bởi vì hung phạm đều bị chết hết, mà người duy nhất biết chuyện cô bé bị bắt cóc chính là gia tộc có tiền, có quyền, có thế vẫn luôn bảo hộ cô lâu nay. Bọn họ muốn chúng phải chết thật nhanh. Thái độ của người trong gia tộc ấy đối với cảnh sát bọn họ tương đối không hợp tác, thậm chí có thể nói là quá đáng. Lần đầu Chu Tuấn Bình đi theo sư phụ của mình gặp mặt người kia là ở bệnh viện, lúc đó người kia vẫn đang bị hôn mê, anh là người chịu trách nhiệm bảo vệ. Sau đó không bao lâu thì thấy người nhà chạy tới với thế lực không thể cường thịnh hơn được nữa, với tốc độ nhanh nhất đoạt lấy cô bé mang đi. Nghe nói sau đó sư phụ của anh liên tục khẩn cầu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy cô ta một lần, nhưng đối phương cũng không hề trả lời sư phụ của anh bất cứ điều gì về vụ bắt cóc. Vụ án này trở thành khúc mắc trong lòng sư phụ của anh, vì thế nên mặc dù về hưu rồi ông vẫn thường gọi điện thoại cùng anh hỏi thăm. Thỉnh thoảng anh lại nghe thấy ông than vắn thở dài mỗi khi nhắc tới...
Nguyễn Phỉ La!
Cô bé bị bắt cóc kia có tên là Nguyễn Phỉ La!
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi khi gặp phải chuyện hỏng bét, liệu có ai trong số các bạn từng một lần hy vọng chính mình sở hữu dị năng lực hay không? Loại siêu năng lực có thể đem mấy kẻ tiện nhân ra trừng phạt thật đích đáng mỗi khi bọn họ nói ra khỏi miệng những lời ác khí?? Tui thường có loại suy nghĩ này a. Tối hôm qua nhìn «nào đó khoa học điện từ pháo», chà con mẹ nó chứ! Chỉ trong nháy mắt tui hy vọng chính mình có pháo tỷ năng lực a, để khi quá chán ghét những kẻ này, tui sẽ dùng "Cổ họng lang" với dòng điện siêu mạnh trừng phạt bọn họ... (người ta đã nghĩ nghĩ nha ~ đừng dùng ánh mắt khinh thường nhìn người ta như vậy ~ hu hu hu hu hu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT