Qua mùa thu chẳng bao lâu thì đã mùa đông bắt đầu đến. Tiểu Phỉ Thúy rất thất vọng. Lúc cô ra cửa cũng chỉ nghĩ bất quá đi bộ chung quanh một hồi mà thôi. Nhưng đang đi lại ngẫm ra được thật nhiều điều. Mới đó mà đã hơn hai tháng, thật đúng là vượt quá những gì cô đã dự định. Dĩ nhiên, bây giờ trong đầu cô cũng không có ý niệm trở về. Ai nói tình yêu là thứ nhảm nhí chứ, nó thật sự là quá trọng yếu. Thật sâu trong tâm khảm mình Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy, lúc cô trở về cũng chính là lúc cô sẽ cùng A Song kết hôn!

Kết hôn! Càng nghĩ lại càng thấy cái từ này thật là đẹp đẽ!

Cái gì? Bạn hỏi Tiểu Phỉ Thúy có lo lắng người nhà cô ấy có ngăn trở hay không hả?

Không có!

Một chút cũng không!

Ngăn trở hả, đó thật là nói giỡn nha! Ai bảo cô là người không tốt tính cơ chứ! Nếu ai dám làm vậy với cô thì cô sẽ làm cho người đó phải khổ sở gấp nhiều lần!

Khi Tiểu Phỉ Thúy nói những lời này khí phách của cô tuyệt đối là không gì sánh nổi. Giang Thập Nhất cùng thanh niên Ôn thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mà bái lạy. Thần thánh ôi! Trông Tiểu Phỉ Thúy thật khủng bố! Có lẽ đây chính là Tây thái hậu* nhị thế a! Nước mắt của Giang Thập Nhất chứa chan: tại sao? Tại sao? Tại sao mỗi khi nói chuyện tôi lại không thể nói được những lời có khí phách như vậy? Thanh niên Ôn rất tốt bụng mà an ủi cô: cái này còn phải tùy thuộc vào khí chất của từng người a! Thử nhìn lại Tiểu Phỉ Thúy đi. Cô ấy vốn là người có thói quen khinh nam bá nữ, chúng ta là người thường, có thể so sánh được với cô ấy hay sao?

Dĩ nhiên không thể so được rồi! Nhớ lại cái ngày đó, trong người đồng chí Tiểu Phỉ Thúy này không có đồng nào, phiêu bạt đầu đường góc phố thế nhưng lại có tư thế, giọng điệu hết sức lợi hại. Bây giờ lại có thêm lão bản Cẩm làm chỗ dựa, cô ấy không chọc trời khuấy nước đã là khiêm tốn lắm rồi! Khi nghĩ như thế, trong lòng Giang Thập Nhất cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

* Tây thái hậu: Từ Hi thái hậu.

Người so với người đều là khập khiễng, huống chi Tiểu Phỉ Thúy là chính là một sinh vật siêu cấp hung tàn. Đừng nói chi cô, một Giang Thập Nhất bé nhỏ, mà ngay cả lão bản Cẩm, một nhân vật có tiếng như vậy mà cũng có khi phải sợ hãi cô ấy. Cho nên, một chút ưu thương này cũng chỉ như mây trôi thôi... Giang Thập Nhất trong nháy mắt cảm giác ý nghĩ của mình đã đạt tới cảnh giới vô cùng cao, thật là bước lên một bước thì thấy trời cao biển rộng, lùi một bước thì thấy núi cao vực sâu a!

Vì vậy nên, đồng chí Giang Thập Nhất đành chấp nhận số phận thua thiệt mà đi làm việc, thanh niên Ôn tiếp tục trở lại phòng khám bệnh nhỏ của mình làm người mua nước tương. Còn Tiểu Phỉ Thúy đây? Cô ở lại bên trong sòng bạc tiếp tục lượn lờ. Cứ như vậy, thoáng một cái, lại đã trôi qua nửa tháng.

Hôm nay trời đổ cơn mưa. Sòng bạc bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.

Lúc đó là vào buổi sáng. Bình thường thì lão bản Cẩm sẽ không tiếp khách, nhưng nếu như tình huống đặc biệt thì sẽ có ngoại lệ.

Lần này người tới là từ Cục cảnh sát.

Mặc dù ở đây hoạt động của sòng bạc là hợp pháp, nhưng căn cứ vào nguyên nhân tồn tại thì hầu hết các sòng bạc đều không thích tiếp xúc nhiều với cảnh sát. Hầu như chẳng ai đi tò mò xem họ làm những trò gì, bởi vì sau lưng họ đều là có người có tiền, có thế lực chống lưng - lão bản Cẩm cũng không ngoại lệ. Nhưng ngay khi nghe Trương Chính Phong nói có cảnh sát tìm tới, cô lập tức đổi lại trang phục đến phòng làm việc tiếp khách ngay.

Quản lý Trương tự mình dẫn hai vị khách đến phòng làm việc của Cẩm Vô Song. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thì mới vừa ăn uống no nê xong, đang muốn đi bộ đến phòng khám bệnh nhỏ của đồng chí Ôn Quả Nhiên để vui đùa - Gần đây phòng khám bệnh nhỏ của bác sĩ Ôn đã biến thành sân đấu tập. Nếu có ai thỉnh thoảng bước đến chốn này thì sẽ thấy có hai tên gia hỏa không học vấn, không nghề nghiệp lúc nào cũng ở đó. Một tên thì ôm máy tính siêu cấp, một tên còn lại trên tay cầm một chiếc điện thoại táo khuyết mới nhất, tai bịt bằng tai nghe, miệng quát tháo ra lệnh cùng nhau hăng say chơi trò chơi. Mặc dù có rất nhiều đồng chí vô cùng khinh thường, nhưng tiểu thụ Ôn đang rất thích thú cái trò giả vờ đánh đấm này. Mà cô nàng Tiểu Phỉ Thúy nào đó thì lại càng không cần phải nói. Vốn không phải là nhân viên bên trong sòng bạc, bản thân cô ấy lại còn là bạn gái của lão bản, lão bản đã không nói gì thì thôi, bọn họ càng không thể nói gì. Cho nên bọn họ chỉ đành phải thầm nghiến răng nghiến lợi hâm mộ, đố kỵ hoặc là hận: Chơi! Chơi! Chơi! Chơi đến nỗi lẫn lộn mà mất hết cả trí khôn luôn cho rồi! Cái tên kia, tôi nguyền rủa cho tay cậu sẽ bị chuột rút lại còn bị viêm cột sống nữa! Hừ!

Đúng lúc đó có một đám người lại gặp nhau trong thang máy. Tiểu Phỉ Thúy cười hì hì cùng quản lý Trương chào hỏi, nhân tiện mà liếc nhìn thêm mấy lần hai vị khách kia. Mà hai vị khách kia cũng nhân đó nhìn lại cô. Một người thì yên lặng nhìn cô thầm đánh giá, nhưng người còn lại lại chằm chằm nhìn cô bằng cái nhìn nóng rát. Thấy vậy quản lý Trương bỗng nhiên cảm thấy lo lắng thay cho anh ta. Mặc dù làm người thì ai cũng thích xem người đẹp, nhưng đắc tội với người này thì không được a. Đến con trai của cục trưởng của các cậu còn bị đánh thành cái đầu heo, vậy nên xin huynh đây làm người thì nên cẩn thận chút a! Kết quả là Tiểu Phỉ Thúy trưng ra cái vẻ cao quý cùng rộng lượng rồi hết sức bình tĩnh. Cô thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?" Trong nháy mắt quản lý Trương trở nên "...". Tại sao La tiểu thư lại có thể giả bộ được như vậy? Hay là mọi phụ nữ sinh ra đều đã là sinh vật dối trá?

Vị cảnh sát nhìn chằm chằm vào Tiểu Phỉ Thúy khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu húi cua, vóc người không cao lắm, thần sắc hơi có vẻ mỏi mệt thế nhưng vẫn không che dấu được ánh mắt sắc sảo. Anh ta nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy tự nhiên hào phóng hỏi tới thì hơi do dự mà hỏi: "Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"

Tiểu Phỉ Thúy sửng sốt. Cô nghiêm túc, tỷ mỷ đánh giá đối phương một lúc, sau đó vẻ mặt như là nhớ ra điều gì. Khi mọi người đều cho là cô đã nhớ ra, ấy vậy mà kết quả lại là cô trưng ra vẻ mặt đầy tiếc nuối rồi lắc đầu: "Xin lỗi! Không có ấn tượng! Anh là ai?"

Quản lý Trương nhanh nhảu giới thiệu: "Anh ấy là cảnh sát Chu."

"Ừ... Là..." Tiểu Phỉ Thúy đưa tay lên sờ sờ cằm: "Cục ở cảnh sát? Cách đây không lâu tôi có bị bắt vào đó."

Quản lý Trương: "..." Cô lại giả vờ giả vịt rồi. Có cần giả bộ nhiều như vậy hay không hả?

"Không, là trước đó nữa."

Tiểu Phỉ Thúy cười hì hì: "Là vì tôi có gương mặt đại chúng mà thôi!"

Quản lý Trương:... Có gương mặt đại chúng nào xinh đẹp như vậy chứ! La tiểu thư, cô khiêm tốn quá rồi!

"Có phải vậy không?" Người đó cau mày, hiển nhiên là không tin, cuối cùng vì nghĩ mãi mà vẫn không ra cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến, nên anh cũng đành phải từ bỏ. Đúng lúc này thang máy dừng lại, Tiểu Phỉ Thúy nghiêng người cúi chào với bọn họ rồi bước ra ngoài trước. Còn hai vị khách thì được quản lý Trương dẫn đường đi đến phòng làm việc của Cẩm Vô Song.

Tiểu Phỉ Thúy đi tới khúc quanh thì đột nhiên dừng lại. Chu Tuấn Bình? Cái tên này... Hình như là có nghe qua ở đâu rồi thì phải.

Ở đâu nhỉ?

Cẩm Vô Song đón tiếp hai vị khách tại phòng làm việc của mình. Hai bên đều tỏ ra hết sức khách khí với nhau. Hai vị khách báo cho cô biết lí do bọn họ tới đây: Cục cảnh sát phát hiện ra một cái thi thể nữ ở ngoại thành, người bị hại tên là Trịnh Mỹ Quyên. Người này trước đây đã từng là nhân viên phục vụ rượu tại sòng bạc này, hai người bọn họ đến là muốn tìm hiểu một chút xem có thể tìm ra đầu mối gì hay không. Cẩm Vô Song không trực tiếp quản lý phần công việc này nên cho gọi Tiểu Kê tới để hỗ trợ bọn họ. Nhưng thường thì ban ngày Tiểu Kê sẽ không đi làm, cho nên ngay lập tức Cẩm Vô Song cho hai người số điện thoại cùng địa chỉ của Tiểu Kê. Hai vị khách thấy mục đích của mình cũng đã đạt được liền nói thêm mấy câu khách sáo nữa rồi nói lời cáo từ. Ngay trước khi rời đi, viên cảnh sát có tên gọi là Chu Tuấn Bình hỏi cô: "Lão bản Cẩm, có đúng cô còn có một người em gái gọi là Cẩm Tiểu Song hay không?"

Lão bản Cẩm cực kỳ bình tĩnh trả lời: "Không phải! Cô ấy là bạn gái của tôi. Có việc gì sao?"

Chu Tuấn Bình sửng sốt mất một lúc, dám giở trò dối trá như vậy rồi mà bây giờ lại còn bình tĩnh đến vậy? Quả nhiên là người từ quan gia tới! Anh vốn tưởng rằng Cẩm Vô Song sẽ tỏ ra hết sức xấu hổ sau đó thì trả lời qua loa đại khái cho xong chuyện. Nào ngờ cô ta lại ném ra một cái đáp án to tát như vậy, khiến cho người xấu hổ lại là chính mình. Anh vội vàng nói: "Không có gì đâu! Chào cô!"

Sau khi tiễn khách đi xong, quản lý Trương quay trở lại nói cho Cẩm Vô Song nghe đoạn đối thoại giữa Chu Tuấn Bình với Tiểu Phỉ Thúy ở trong thang máy. Quản lý Trương nói: "Lão bản, xem ra vị cảnh sát kia đối với La tiểu thư có vẻ như có hứng thú vô cùng a!"

Những lời này đều chứa đựng ý vị nhắc nhở, cho nên Cẩm Vô Song nhìn anh một cái rồi khẽ gật đầu, trên mặt không có một chút nào cảm xúc thay đổi: "Tôi biết rồi. Anh cứ đi làm việc của mình đi."

Quản lý Trương gật đầu rồi nhanh chóng lui ra. Nhiều lời cũng vô ích, nếu như lão bản đã tin tưởng cô ấy thì mình cũng không còn gì để nói.

Cẩm Vô Song ngồi một lúc lâu trên ghế làm việc như có điều suy nghĩ đắn đo trước hai tấm danh thiếp do hai vị khách kia để lại, sau đó cô cầm lên tấm danh thiếp có tên Chu Tuấn Bình rồi gọi điện thoại cho Cẩm Vô Hà.

Cẩm Vô Hà vừa nghe thấy em gái gọi điện cho mình thì biết lại có việc phải mệt nhọc rồi đây. Thật không muốn làm mà! Mặc dù cô có mạng lưới tình báo rộng khắp, ở đâu cô cũng có điều tra viên giả dạng cắm vào, nhưng mỗi lần cô em gái này yêu cầu thì đều là những việc cực kỳ phức tạp. Lần trước nó bắt cô tra xét Tiểu Phỉ Thúy, ngay cả một bữa cơm còn không được cô em này báo đáp đây. Cẩm Vô Hà có vẻ mất hứng: "Để làm chi? Cái người gọi là Chu Tuấn Bình này đắc tội với em hả?"

"Không có!"

"Vậy em tra anh ta làm gì?"

"Anh ta đối với La Phỉ cảm thấy vô cùng hứng thú, tôi muốn biết giữa bọn họ có quan hệ gì."

Cẩm Vô Hà quỷ dị cười một tiếng, bản chất bà tám lộ rõ: "Ái chà chà! Em thực là để ý tới cô ấy nhỉ!" Lại còn hiếu kỳ hỏi: "Em đối với cô ấy tốt hơn rồi hả? Này..." Nhờ cái miệng của Cẩm lão thái thái mà người trong nhà đều đã biết chuyện Vô Song cùng Tiểu Phỉ Thúy nói chuyện yêu đương. Dĩ nhiên, Cẩm lão thái cũng dựa vào diễn đàn bát quái mới moi được một ít tin tức, còn về phần thật giả thì...

Tiếng tút tút từ chiếc điện thoại cho biết đối phương đã cúp máy, Cẩm Vô Hà bị sặc hơi một cái. Cẩm Vô Song đúng là tính cách âm dương quái khí, thật là...

Vào lúc trời chạng vạng mưa tiếp tục trút xuống, hơn nữa còn rất lớn. Tiểu Phỉ Thúy ngủ thiếp đi trong nhà kính trồng hoa của lão bản Cẩm. Lão bản Cẩm sợ cô giở chừng đánh thức người ta dậy thì sẽ tát hoặc là dùng móng vuốt đả thương đến mình cho nên để mặc cho em ấy ngủ. Lúc Tiểu Phỉ Thúy tỉnh ngủ thì cũng vừa đến bữa ăn tối. Ăn cơm tối xong, vì lão bản Cẩm có một số việc phải bận rộn nên Tiểu Phỉ Thúy đi làm ca đêm - kỳ thật chính là đi ăn chạc internet của sòng bạc - chứ không trở về nhà thanh niên Ôn chơi nữa. Đi được nửa đường thì Thúy Hoa gọi cô lại: "La tiểu thư, có một vị khách nhân không rõ đang tìm cô đấy!"

Tiểu Phỉ Thúy xem thường: "Tôi không tiếp khách được, tôi còn phải lên đài thi đấu!"

Thúy Hoa: "..."

Tiểu Phỉ Thúy trêu chọc Thúy Hoa xong lại hỏi: "Người nào vậy?"

"Là một thiếu nữ trông rất xinh đẹp, mái tóc dài mượt, cũng mặc váy dài... Dĩ nhiên, không xinh đẹp bằng cô được!"

Cái chết tiệt gì đây? Tiểu Phỉ Thúy kinh ngạc hỏi: "Giờ cô ta đang ở đâu?"

"Trong phòng sáu lẻ ba. Bộ dạng của cô ấy so với cô trông khá là giống nhau, cô ấy còn nói cô là chị của cô ấy, cho nên tôi liền nghĩ có phải là cô ấy đang đi tìm cô hay không?"

Chà, con mẹ nó chứ! Tiểu Phỉ Thúy thật chỉ muốn mắng người này một trận. Thúy Hoa, anh đừng có làm người nhiệt tình như vậy có được hay không? Tiểu Phỉ Thúy nhìn Thúy Hoa một cách khinh thường: "Thúy Hoa, tôi đây là con một! Nếu là cô ấy đi tìm chị thì bảo đến Cục cảnh sát đi. Gặp lại sau."

"Phải không? Tôi thấy ảnh của cô ấy thật giống cô a!" Thúy Hoa đưa tay sờ sờ mặt, anh không biết làm sao để nói tiếp với người này bây giờ.

"Chẳng phải anh vừa nói rằng cô ấy không xinh đẹp như tôi đó sao. Hai cái lá giống nhau thì nhiều lắm. Đi đi, loại chuyện mất mặt này anh đừng nói ra nữa."

Thúy Hoa rất muốn nói rằng: tôi nói cô bé kia không xinh đẹp như cô, chưa nói là ảnh chụp so với cô cũng kém a! Nhưng anh nói chưa thành lời thì Tiểu Phỉ Thúy đã nghênh ngang đi thẳng.

Chờ cho đi khuất khỏi tầm nhìn của Thúy Hoa, Tiểu Phỉ Thúy lập tức co chân chạy như bay đến phòng sáu lẻ ba.

Đó là phòng cực kỳ xa hoa. Cô đưa tay gõ cửa. Sau đó một cô gái tuổi còn trẻ với khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt cô. Tiểu Phỉ Thúy "A" một tiếng: "Tại sao em lại ở đây?"

"Em biết chị ở nơi này!" Thiếu nữ lạnh mặt nói: "Em cũng biết đó là chị!"

Tiểu Phỉ Thúy liếc nhìn hành lang, bốn bề vắng lặng. Ngay lập tức cô chạy vào trong phòng rồi đóng cửa lại: "Em tới đây làm gì?"

"Em tới gọi chị về nhà."

"Chị chưa muốn về đâu. Em có thể xem như không tìm thấy chị có được không vậy?"

"Sao chị lại không biết xấu hổ chút nào vậy? Chị có biết là mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho chị hay không?"

"Thôi đi cô! Còn không phải là tôi chết đi thì sẽ loại bỏ được một người chiếm giữ những ba bốn thành cổ phần của công ty hay sao? Tôi nào có khinh địch mà chết dễ dàng như vậy chứ. Đừng nói nhiều nữa, tối nay mua vé máy bay trở về đi."

"Chị..." Cô thiếu nữ xinh đẹp giận đến nghiến răng. Tiểu Phỉ Thúy đột nhiên cười một tiếng: "Nếu đã tới rồi thì em có thể đi chơi khắp nơi cái đã, chỉ cần làm bộ không nhận ra chị là được rồi."

"Chị phải về ngay! Nếu không em sẽ nói cho cha em biết, lại còn Tam thúc, Tứ thúc nữa. Để cho bọn họ tới bắt chị trở về."

"Nói đi a! Chị sẽ lập tức để cho Nhị thúc đem em gả cho Lý Lâm luôn."

"Chị..." Cô gái xinh đẹp lại giận đến phát run lên một lần nữa lần nữa: "Chị dám?"

"Em cứ chờ xem chị có dám hay không, có làm được hay không." Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Không phải em cũng chưa từng chứng kiến thủ đoạn của tôi. Tốt nhất em đừng chọc tôi. Nếu không tôi sẽ còn khiến cho em đến quả ngon cũng không có mà ăn!" Thấy cô gái xinh đẹp tức giận mà chịu bất lực, cô lại cười một cách dịu dàng mà nói: "Thật ra thì em cũng đâu còn ít tuổi, đã 17 tuổi rổi đó. Nếu là thời cổ đại thì cũng đã làm mẹ của trẻ con rồi!"

"Chị... Chị đi tìm chết đi!" Cô gái xinh đẹp muốn chửi mắng thật chua ngoa, nhưng vốn được nuôi dạy rất tốt nên cô thật khó khăn để tìm ra lời nào cho được như ý, cuối cùng đành phải dùng một câu chẳng có bao nhiêu lực sát thương như vậy. Tiểu Phỉ Thúy lắc đầu: "Tin tưởng tôi đi, bọn họ thúc thúc nếu nghe được em nói những lời này sẽ càng muốn giết chết tươi em hơn nha! Em biết rồi đó, là người chiếm giữ bốn thành rưỡi cổ phần, thân phận phải luôn tỏ ra tôn quý!"

Lúc này cô gái xinh đẹp ngay cả nói cũng không nói ra được nửa lời. Tiểu Phỉ Thúy lại hỏi: "Làm sao em tìm được chị!" Cô vốn cho rằng hành tung của mình rất bí ẩn a!

Thiếu nữ xinh đẹp không nói lời nào.

"Tùy em nha, dù sao thì cũng đã tìm được rồi, chuyện trước đó cũng không quan trọng nữa. Phải nhớ lời chị vừa nói. Em - không - quen - biết - chị, mà chị cũng không biết em."

"Là do em đoán ra. Hồi tháng chạp bạn trai em tới nơi này lên mặt một vòng, sau đó lại xám xịt chạy trở về, em phát hiện ra là có một weibo làm chuyện đó, sau đó cái kia lại đi xuất hiện tại weibo của các cô dì chú bác, em suy nghĩ thật lâu mới tới nơi này thử xem."

"Ừ, vận may của em cũng không tệ. Rất thông minh, nhưng trí thông minh sao không dùng vào chuyện học hành mà lại dùng ở trên người của chị làm gì?"

"Rốt cuộc là chị tới nơi này làm gì?"

"Làm việc hại người!" Tiểu Phỉ Thúy nói một cách lười biếng rồi phủi mông bỏ đi. "Nhớ kỹ, nếu dám báo cho người trong nhà biết, chị liền giết chết em! Gặp lại sau nhé!"

"Nguyễn Phỉ La!"

Tiểu Phỉ Thúy cười hì hì hỏi: "Nguyễn Hương Hương, còn có chuyện gì?"

"Chị..." Thiếu nữ xinh đẹp này trong nhà thường gọi là Nguyễn Hương Hương nhưng tên thật là Nguyễn Hương Lăng, thấy người chị này nói năng ngọt xớt như vậy thì hết sức kinh ngạc: "Chị..."

Tiểu Phỉ Thúy nhìn vẻ mặt như đang nghẹt thở của cô thì quá nhàm chán mà bước đi thẳng.

Sang ngày hôm sau, Nguyễn Hương Lăng nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy cùng Cẩm Vô Song đi cùng nhau thì sợ đến ngây người.

...

"Người này, nếu có cơ hội, chị nhất định phải đi nhìn thấy chị ấy."

Cô đột nhiên nhớ lại câu nói từ mấy năm trước đây của La Phỉ, vậy mà cô đã sớm quên mất. Cô vẫn cho rằng chẳng qua là La Phỉ chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, không ngờ người này lại làm thật. Cô thấy mình thật khờ. Nếu sớm biết cũng không cần phiền phức đến mức phải dựa vào IP để tìm vận may như thế, cứ trực tiếp giết tới cửa thì đã làm sao? Đến lúc đó chị ấy có thể làm gì được mình đây?

Có điều, giết tới cửa thì đã sao? Cô cũng đâu có thể làm gì được chị ấy.

Nguyễn Hương Lăng tự hỏi chính mình: chẳng lẽ mình cứ để cho chị ấy ăn chết cả đời mình hay sao?

Không thể!

Vì thế mà, vào ngày hôm sau, đúng lúc lão bản Cẩm đang cùng Tiểu Phỉ Thúy trên đường đi đến phòng ăn thì thiếu nữ xinh đẹp nào đó - dù trong lòng rất không bình tĩnh nhưng bề ngoài thì làm ra vẻ như rất bình tĩnh - đã xuất hiện: "Chị Phỉ, chị đi đâu vậy?"

...

Tác giả có lời muốn nói: Ai tới thức tỉnh Cây Quýt để cô ấy mỗi ngày có hơn bốn chương được không. Dậy muộn đến như vậy thì bao giờ mới viết xong a a a a a a a a.

Edit: Đọc một mạch đến hết "Yêu người cô đơn". Không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi. Trách tác giả đã viết kết thúc HE lại còn chua thêm một câu "đó là trong truyện..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play