Sòng bạc vốn có hai bác sĩ thay phiên nhau làm công việc bảo vệ sức khoẻ, nhưng trước đó không lâu có một vị sau khi kết hôn thì từ chức. Phòng nhân sự cảm thấy một mình tiểu thụ Ôn cũng đủ để giả vờ ra vẻ tác nghiệp rồi, có tuyển thêm một người nữa cũng vậy thôi. Sau khi căn cứ vào việc điều chỉnh nhân sự cũng không quá nguyên tắc, Phòng nhân sự kiên quyết không tuyển thêm người nữa. Cho nên, kết quả là ca sớm là của Ôn Quả Nhiên mà ca muộn cũng là Ôn Quả Nhiên thay phiên công việc. Dĩ nhiên là kiểu thay phiên công việc này rất là có tính đàn hồi. Bác sĩ Ôn thích ca sớm thì đi ca sớm, thích ca muộn, vậy thì... ca sớm cùng ca muộn cùng nhau đồng hành. Hôm nay, bác sĩ Ôn quyết định đi làm "ca muộn", cho nên lúc đi tới sòng bạc thì thời gian đã trễ, và cậu được nghe nói là em gái của Tiểu Phỉ Thúy tới. Cậu cực kỳ hưng phấn, cực kỳ bát quái háo hức đi xem trò vui, gặp được La Phỉ cậu liền hỏi ngay: "Tiểu Phỉ Thúy, nghe nói cô bị người ta đuổi theo tới cửa rồi? Người đâu? Người đâu?"

Tiểu Phỉ Thúy chỉ chỉ lên phía trên đầu, thanh niên Ôn ngẩng đầu nhìn theo: lầu 7? Đang cùng lão bản "tâm sự"? Hiện lên trên mặt cậu chính là vẻ nghi ngờ. Tiểu Phỉ Thúy khinh thường, làm sao lại có chuyện như vậy được chứ: "Trên trời rồi!" cô nói. Ôn Quả Nhiên kinh hãi: "Tiểu Phỉ Thúy! Hổ dữ không ăn thịt con, dù sao đó cũng là em gái của cô nha, chẳng lẽ cô đã giết chết cô ấy rồi sao?"

Tiểu Phỉ Thúy: "..."

Tiểu Phỉ Thúy không thèm để ý tới cậu nữa.

Thanh niên Ôn lại hỏi: "Em gái của cô có xinh đẹp không vậy?"

Lời vừa nhắc tới lại nhắc nhở Tiểu Phỉ Thúy một điều. Tiểu Phỉ Thúy nhớ tới Cẩm lão bản - sở dĩ có liên tưởng này là bởi vì suy nghĩ bột phát của cô trước đó "A Song 'câu dẫn' mình thuần túy là do mình rất xinh đẹp" - Tiểu Phỉ Thúy lại lo sợ. Đối với chuyện vừa xảy ra này, lão bản Cẩm tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, không nóng không lạnh... Như thế thì không thể xem là bình thường được!

Tiểu Phỉ Thúy bất an hỏi thanh niên Ôn: "Quả Quả..."

Thấy Tiểu Phỉ Thúy "mỹ lệ mà sầu bi" như vậy, thanh niên Ôn lập tức nhiệt thành hỏi: "Có chuyện gì vậy, Tiểu Phỉ Thúy? Có tâm sự gì, come on, baby, lại đây nói với tôi đi." Gần đây thanh niên Ôn không ngừng cùng muội Tuyết Lê tán tỉnh nhau qua mạng, nhờ đó tiếng Anh tiến bộ lên rất nhiều, nên thỉnh thoảng sẽ đệm thêm một vài tiếng Anh, ra vẻ ta đây phong cách rất tây.

"Anh có cảm thấy A Song yêu tôi hay không?"

"Cô cứ trực tiếp hỏi bản thân cô ấy là được a!" thanh niên Ôn thốt lên. Tiểu Phỉ Thúy không có chút nào tự tin cả nên chỉ "à ha" một cái rồi thôi. Thấy thế thanh niên Ôn liền an ủi cô: "Tôi dám khẳng định là lão bản thích cô. Tôi chưa từng thấy cô ấy đối xử với ai tốt như vậy, quan tâm như vậy đâu."

Tiểu Phỉ Thúy tự thương cảm mất nửa phút, sau đó lại cảm thấy cho dù có tự thương cảm thì đến cái rắm cũng chẳng có mà dùng, phải thật tỉnh táo mới là đạo lý. Nhìn thời gian thì thấy đã đến bữa cơm trưa, lão bản Cẩm nói mời khách mà em gái thì đã đi rồi, ở đây lại chỉ còn Quả Quả, dù sao bây giờ cũng chỉ còn hai người. Mặc dù thanh niên Ôn rất muốn ăn chực, nhưng nghĩ đến giữa lão bản cùng Tiểu Phỉ Thúy còn có vô số vấn đề cần giải quyết về yêu hay không yêu. Vì thế, cậu rất trái tiếng lòng mà kiên quyết từ chối và Tiểu Phỉ Thúy đành phải một mình đi tìm Cẩm Vô Song. Kết quả là lão bản Cẩm đã đứng ở trước cửa...

Cẩm Vô Song tiến vào gian phòng rồi nhìn lướt qua: "Em gái đâu rồi?"

"Đuổi về nhà rồi!"

Cẩm Vô Song hơi nhếch môi: "À ha! Để hủy diệt chứng cứ phạm tội hay sao?"

"... A Song tại sao chị lại nói như thế được, em làm chuyện gì cũng quang minh chính đại cả. Là em sợ cô ấy một người bên ngoài thì sẽ làm cho người trong nhà không yên lòng." Tiểu Phỉ Thúy hầm hừ nói. Cẩm Vô Song lại cười một chút: "Phải không?"

"Đương nhiên rồi!"

Lại là một hồi lâu trầm mặc. Tiểu Phỉ Thúy là người đầu tiên chịu không nổi: "A Song chị không cảm thấy em đáng nghi hay sao?"

"Có a!"

"Vậy tại sao chị lại không hỏi em là ai?"

"Chẳng phải em là Nguyễn La - Phỉ đó sao?"

Lại thế nữa rồi!

Lão bản Cẩm thu hồi lại cái giọng châm chọc của mình, cô bình thản nói: "Nếu em thích nói thì sẽ nói."

"Vậy nếu em không thích nói có thể không nói được sao?"

"Có thể!"

Tiểu Phỉ Thúy bỗng trở nên trầm mặc: "A Song, có thật là chị yêu em không?" Nếu có yêu một người thật thì tại sao lại không tò mò về thân phận người đó?

Lão bản Cẩm vẫn giữ nguyên cái giọng bình thản, lạnh lùng kia: "Em nói xem?"

Tiểu Phỉ Thúy ảm đạm: "Em không biết."

Cẩm Vô Song cầm lấy hai cổ tay của cô, đem ấn cô lên trên tường đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, sau đó buông ra, nhìn vào mắt của cô rồi giọng trầm xuống: "Bây giờ thì biết rồi chứ?"

Tiểu Phỉ Thúy hoang mang: "Không biết."

Lão bản Cẩm dẫn cô tới bên giường rồi đẩy ngã La Phỉ nằm lên giường, còn cô thì quỳ một gối xuống, sau đó cả người từ trên cao nhìn xuống bao phủ lấy cả người cô: "Xem ra em còn chưa đủ tỉnh táo, để tôi tới giúp em tỉnh táo một chút!"

Tiểu Phỉ Thúy chớp chớp mắt, sau đó lông gà nổi cả lên. Chết tiệt! Yêu là phải nói thành lời chứ không phải cứ dùng hành động thay cho lời nói là được. Nói một câu chị thích em, chị yêu em mà khó khăn đến vậy hay sao, cái người chết vì ngạo kiều này! Cô đẩy Cẩm Vô Song ra, Cẩm Vô Song bắt lấy cả hai tay cô rồi khóa lên đỉnh đầu rồi mỉm cười: "Em cảm thấy có thể thắng được tôi hay sao?... Em có dám đạp thử tôi một cái không?" Nhìn thấu ý đồ bất lương của Tiểu Phỉ Thúy, lão bản Cẩm cười lạnh. Tiểu Phỉ Thúy lập tức tỏ vẻ: em không dám thử.

Tiểu Phỉ Thúy chỉ tỏ vẻ khổ sở mà nhìn mình, lão bản Cẩm đột nhiên cười một tiếng rồi đổ người nằm xuống bên cạnh Tiểu Phỉ Thúy rồi nói: "Tôi đã biết hết cả rồi."

Tiểu Phỉ Thúy kinh ngạc nhìn cô.

"Cái đề toán kia... Em giúp Ôn Quả Nhiên là cái đề bài quang học lượng tử... Tôi đã đoán ra là nếu em không có trải qua đại học, vậy khẳng định là mời thầy dạy tư. Số giáo sư nổi tiếng ở X thành đếm ra thì cũng chỉ có vài người, vì vậy nên tôi cho Vô Hà cầm lấy ảnh của em đem đi X thành hỏi thăm, kết quả là dễ dàng tìm ra được."

Tiểu Phỉ Thúy:... Suy nghĩ này lão bản Cẩm... có cần phải thay đổi nhanh như vậy hay không? Cô đã nghĩ tới rất nhiều hình thức để mình phải bại lộ thân phận. Chúng bao gồm uy bức, dùng lợi dụ dỗ, đánh pp, toàn bộ đều dùng ngoại lực. Lại không hề nghĩ đến việc mình lại bán đứng chính mình! Cô trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Em không cố ý lừa gạt chị!" Cô nói mà có chút miễn cưỡng, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Bởi khi nói những lời này chính mình nghe vào cũng đã cảm thấy giống như nói dối. Thật ra thì cũng không phải là không thể nói, lúc mới bắt đầu là không muốn nói, sau đó thì lại không biết nên nói như thế nào, đến cuối cùng thì lại thấy quá ngượng ngùng. Bản thân thì không phải đồng học của chị ấy để còn lấy cớ, ngàn dặm tìm kiếm đồng môn gì đó, như thế thì thật quá xấu hổ. Huống chi cô cũng không định lấy thân phận "đồng học" này để đến với người này...

"Ngày đó em chỉ thấy là rất buồn bực, nghĩ rằng sẽ đi ra một chút thôi, ai ngờ đi tới đi lui không biết tại sao liền đi tới nơi này. Sau đó trùng hợp là Thập Nhất lại nhắc tới chị... cho nên em mới quyết định đến xem thử xem sao. Vốn cũng không có ý định hướng vào chị."

Cẩm Vô Song bĩu môi. Khi nghe những lời sao mình lại cảm thấy khó chịu thế không biết. Cô liếc nhìn người nào đó một cái, trong mắt ánh lên vẻ khiêu khích rất rõ: "Có thật không? Lúc tôi biết được em rồi tôi vẫn nghĩ rằng chính em cố ý hướng về tôi. Chẳng trách lúc ấy phải chịu nhiều hy sinh như vậy, hóa ra lại là 'quan hệ cũ kỹ' a!"

Tiểu Phỉ Thúy bĩu môi: "Chị là suy nghĩ quá nhiều rồi, thân ái! Em đâu có cái ý nghĩ này. Em chỉ là thấy chị soái, nghĩ muốn gần chị!... A..."

Lão bản Cẩm trực tiếp đè lên người cô: "Nếu thế thì thật là quá tốt."

Kết quả là cả buổi trưa cơm hai người cũng không có được miếng cơm nào vào bụng.

Kết quả khác nữa là, cả một đám thuộc hạ chờ lãnh đạo cơm nước xong sẽ trở lại tiếp tục hội nghị, nhưng chờ đến ba giờ chiều cũng không thấy tung tích lão bản Cẩm đâu cả. Mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám đi tìm. Bọn họ đã nghe nói lão bản đi tìm bạn gái, không gặp sẽ không xuất hiện. Ai biết người ta có phải là ở đó đang làm cái gì cái gì cái gì hay không? - Này ông đang nghĩ cái gì hèn hạ vậy a, tôi chỉ là nói chuyện yêu đương ngọt ngào mà thôi - Nếu lại là đi phá hư chuyện tốt của người ta, ai biết rồi La tiểu thư có cho tôi mặc váy ngắn hay không cơ chứ?

Tất cả mọi người rất sáng suốt. Lão bản cho dù đối với bọn họ có tốt nhưng La tiểu thư thì quả là một kẻ mất hết tính người a!

Ách... Tốt nhất là mọi người tiếp tục chờ đợi đi!

Buổi tối lão bản Cẩm cùng Tiểu Phỉ Thúy lại ngủ thẳng một mạch. Tiểu Phỉ Thúy ngủ cho đến nửa đêm thì không biết tại sao lại tỉnh giấc. Cẩm Vô Song ngủ ở bên người cô, bộ dạng của chị ấy lúc ngủ vô cùng yên bình. Ngũ quan tách ra rất dễ nhìn, nhìn thật kỹ lại còn dễ nhìn hơn nữa. Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy trong lòng rất bất an liền nghiêng thân chống cằm sững sờ nhìn người trước mắt. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy tâm không an, lòng không nỡ.

Tay La Phỉ không tự chủ được mà đưa lên vuốt ve khuôn mặt của Cẩm Vô Song. Từ khi nào thì thích chị ấy vậy? Ban đầu thì đúng là chỉ đùa cho vui, nhưng về sau thì thật sự có cảm giác thích, lúc bị đả thương sẽ đau lòng, bị châm chọc biết khổ sở, bị khinh thường biết mất mát, nhưng trước mặt thì cứ giả vờ làm da mặt dày mà không biết sợ (thương quá), khi lén tới vẫn biết xấu hổ. Bản thân cũng đâu phải là người dễ dãi, mặc dù âm thầm mong được đáp lại, nhưng lại không dám cho rằng sẽ có hy vọng, nào biết được là sau đó... Không biết tại sao bây giờ mình lại rơi vào cảm giác bất an này? Có phải bởi vì quá mức hạnh phúc, quá ngọt ngào rồi, cho nên đều quên rằng mình còn phải làm mọi việc cho đến nơi đến chốn trước đã. Chỉ một khi xảy ra vấn đề rồi mình mới chợt hiểu ra rằng thì ra là trong lòng vẫn là biết bất an, chẳng qua vẫn cố gắng che dấu như không có chuyện gì xảy ra mà thôi.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ trượt dọc theo sống mũi của Cẩm Vô Song thẳng xuống, rơi vào trên môi. Đôi môi này có hình dạng rất dễ nhìn, khi hôn cũng rất có cảm giác. Có điều là cái miệng này có đôi khi nói ra những lời thật là cay độc...

Cẩm Vô Song bỗng nhiên mở mắt ra, cô cắn ngón tay của La Phỉ một cái. Tiểu Phỉ Thúy "Ui da" kêu lên. Cẩm Vô Song khẽ giương cặp mắt nhìn cô: "Nửa đêm canh ba không ngủ được hay sao mà lén lén lút lút phi lễ tôi như vậy?" Tiểu Phỉ Thúy nâng ngón tay vốn là định giả bộ làm vẻ mặt đáng thương, nhưng vừa nghe lão bản Cẩm nói những lời này thì vẻ mặt cô trong nháy mắt biến thành co rút lại. "Phi lễ"? Cô? Tiểu Phỉ Thúy rất muốn quát lên rằng: "Chỉ có chị mới là người phi lễ em, không đúng hay sao?"

"Ngủ không được?" Cẩm Vô Song hỏi.

"Vâng. Em thấy không yên lòng. A Song, chúng ta sẽ không thay đổi, có đúng hay không?"

Lão bản Cẩm: "Không có khả năng này!"

Trong nháy mắt trái tim thủy tinh của Tiểu Phỉ Thúy bị vỡ ra một mảnh lớn.

"Sau này chúng ta sẽ chung sống cùng nhau."

Trong nháy mắt trái tim thủy tinh của Tiểu Phỉ Thúy lại liền lại.

"A Song, chúng ta kết hôn đi!"

"Được!"

Tiểu Phỉ Thúy hỏi mà xem như là đương nhiên vậy, còn lão bản Cẩm cũng đáp ứng thật sảng khoái. Trong lòng Tiểu Phỉ Thúy thật ngọt ngào: mình quả đúng là thần công a. Nhìn đi! Người cầu hôn lại chính là mình nha! O (∩_∩)O ha ha!

Lão bản Cẩm nhìn vẻ mặt như đứa trẻ được quà của cô liền hỏi: "Em chắc chắn rồi chứ?"

Dù Tiểu Phỉ Thúy thật vui mừng, nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, cô gật đầu: "Vâng!" Cô cuốn chăn vui vẻ nằm xuống: "Ngủ ngon!"

Cẩm Vô Song kéo cô vào trong ngực, hôn lên cần cổ non mềm của cô, thanh âm mang theo giọng cười đầy ái muội cùng mê hoặc: "Cứ như vậy mà ngủ hay sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Cẩm Vô Song đem nàng kéo vào trong ngực, hôn cái cổ non mềm của nàng, giống như hôn cái cổ tuyệt vời của con vịt -- a a a a a. Làm sao mỗi lần tui đều có tưởng tượng hung tàn như vậy được a a a a a? ~~o (>_<)o ~~ nước mắt rơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play