Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 6: Ngày tháng gà bay chó sủa 06

Dương Gia Lập có chút bối rối.

Cậu còn đang chờ Diệp Đình trả lời, nào biết Diệp Đình cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài đâu.

Lúc trước Diệp Đình chưa từng như thế bao giờ.

Dương Gia Lập thắc mắc trong lòng, nhất thời không ngủ được, cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ hết nửa ngày, tận đến khi Diệp Đình bình tĩnh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, cởi bỏ áo choàng tắm nằm xuống bên cạnh Dương Gia Lập mở laptop ra xem.

Dương Gia Lập mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn hắn.

Diệp Đình dường như không có chuyện gì liếc nhìn cậu một cái, khóe môi lơ đãng cong lên, duỗi tay sờ sờ tóc Dương Gia Lập: “Đêm nay em mệt nên sẽ không làm, bé cưng ngủ đi, anh xem tài liệu một lát.”

Dương Gia Lập không trả lời, cậu chống người dậy rút vào làm tổ trong ngực Diệp Đình.

Diệp Đình đành phải cầm laptop lên cao một chút rồi mới ôm cục cưng vào lồng ngực mình, bất lực cười nói: “Lại làm sao thế, anh không chọc em, trái lại em còn đến câu dẫn anh.”

Dương Gia Lập nói: “Trong lòng anh có chuyện.”

Diệp Đình vẫn đang gõ phím: “Không có.”

Dương Gia Lập: “Có.”

Diệp Đình thở dài: “Được rồi được rồi, em nói có là có. Trong lòng có có chuyện, bởi vì trong lòng anh có em, em chính là chuyện lớn nhất trên thế giới này.”

Dương Gia Lập khoa trương nôn một tiếng như chú mèo ngửi thấy mùi cá ngừ đóng hộp: “Bớt đi, ở đây có ai ngồi nói với anh mấy lời sến súa đâu, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó. Trong lòng anh có chuyện gì không, thành thật chút đi.”

Diệp Đình nói: “Thật sự không có, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi.”

Dương Gia Lập nhíu mày, cậu lại hỏi thêm vài lần, từ đầu đến cuối câu trả lời của Diệp Đình chỉ có một: Không có cái gì hết.

Dương Gia Lập nghĩ nghĩ, có ma mới tin anh. 

Đêm đó Dương Gia Lập ôm một bụng nghi ngờ đi ngủ. Trong mơ, cậu kéo Diệp Đình treo trên trần nhà, đá văng con husky ngáo đang nước mắt giàn giụa sủa gâu gâu như thể muốn cứu sống đứa bạn của mình, cậu xé toạt lồng ngực của Diệp Đình ra như kéo dây kéo quần áo, lấy từ bên trong ra một mớ hỗn độn gì đó.

Dương Gia Lập cười nói: “Cho anh gạt tôi này, cho anh lừa tôi này, vẫn là để tôi tự tìm được rồi!” 

Diệp Đình bị kéo treo trên trần nhà khóc huhu: “Ba ba, là ba lợi hại, anh thua rồi, anh sai rồi.”

Dương Gia Lập hừ cười một tiếng trông đắc ý vô cùng, khi cậu đang muốn nhìn kỹ bí mật này thì… tỉnh dậy mất tiêu.

Dương Gia Lập dui mắt ngồi dậy hít hà một tiếng, rõ ràng giây tiếp theo là cậu có thể biết đáp án rồi, ***.

Diệp Đình đã dậy từ sớm, lúc này đang ở trong phòng bếp bận làm bữa sáng. Dương Gia Lập rửa mặt xong thì ngồi vào bàn, Diệp Đình bưng bữa sáng đến trước mặt cậu, hắn hôn một cái: “Yên tâm, hôm nay là sữa đậu nành, không phải canh cá đâu.”

Dương Gia Lập khịt mũi một cái, cầm đũa lên.

Trong lúc ăn sáng, Dương Gia Lập vẫn còn đang đắm chìm trong sự nghi ngờ ngày hôm qua, cậu nói bóng hỏi gió vài ba lần, Diệp Đình đều bình tĩnh tránh hết những câu hỏi, một câu cũng không trả lời, chọc cho trong lòng Dương Gia Lập vừa nghi ngờ vừa tò mò vừa nôn nóng đến mức sắp nổ tung.

Hôm nay Dương Gia Lập không có nhiều thông cáo lắm, chỉ phối hợp chụp vài bộ ảnh là xong.

Rời khỏi chỗ chụp ảnh, Dương Gia Lập ngồi xe đi đến công ty Diệp Đình.

Vừa mới đi vào phòng làm việc của Diệp Đình liền nhìn thấy Diệp Đình cầm mấy kẹp tài liệu đi về phía phòng họp. Dương Gia Lập nhíu mày: “Phải họp à?”

Diệp Đình gật đầu: “Nghiên cứu với thảo luận dự án, bé cưng, trước tiên em cứ vào phòng ngồi nghỉ một lát đi.”

Dương Gia Lập ngẩng đầu dậy, nghênh ngang đi đến phía sau bàn làm việc của Diệp Đình, càn rỡ ngồi phịch xuống chiếc ghế chủ tịch vô cùng thoải mái của Diệp Đình, khoanh chân lướt weibo.

Lướt nửa tiếng đồng hồ, Diệp Đình vẫn chưa về.

Dương Gia Lập chán nản ném điện thoại qua một bên, mở máy tính của Diệp Đình lên, muốn dùng máy tính của hắn chơi game.

Vừa mở máy tính lên, điện thoại cá nhân của Diệp Đình đặt bên cạnh bỗng sáng lên, có thông báo tin nhắn mới.

Diệp Đình có hai cái điện thoại, một cái là dùng cho công việc, một cái là dùng cho việc riêng, công tư tuyệt đối không lẫn lộn, là một tác phong tiêu chuẩn. Dương Gia Lập biết điện thoại của Diệp Đình liên lạc với không ít người nhưng cậu rất tin tưởng Diệp Đình, bản thân cũng lười cho nên tới bây giờ vẫn không có táy máy điện thoại của hắn.

Bây giờ nghi ngờ trong lòng vẫn chưa được tháo gỡ, Dương Gia Lập có chút nhịn không được.

Cậu lén lút nhìn quang một vòng, sau đó nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại một cái.

Trên màn hình hiển thị, một phút trước Tiêu Dã gửi wechat đến: Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cậu ấy.

Trái tim Dương Gia Lập lập tức nhảy lên.

Trực giác của cậu nói, chuyện Tiêu Dã nói có liên quan đến cậu.

Cậu cầm điện thoại của Diệp Đình lên, nắm trong tay một lát, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu nhấn lên màn hình một cái, giao diện màn hình khóa hiện lên, cần nhập mật mã mới có thể mở wechat.

Lòng bàn tay Dương Gia Lập đổ mồ hôi, mở to mắt nhập thử sinh nhật của mình.

Mở khóa thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play