Diệp Đình mặc tây trang đi giày da đứng phía sau Dương Gia Lập.
Trong tay hắn cầm một bình giữ nhiệt, vì chưa đậy chặt nên mùi canh cá bên trong tỏa ra ngào ngạt.
Hắn vươn tay sờ sờ vành tai của Dương Gia Lập, cười vô cùng sâu xa: “Bé cưng, chuyện gì tuyệt vời thế, không ngại thì nói anh nghe chút được không?”
Dương Gia Lập bị sự xuất hiện đột ngột này của Diệp Đình làm cho giật cả mình.
Cậu mở to mắt nhìn, thấy khóe miệng Diệp Đình cong lên một độ cong khả nghi, hoảng sợ hỏi hắn: “Sao anh tới đây?”
Diệp Đình đặt bình giữ nhiệt xuống, mở nắp đổ ra một chén: “Nhớ em nên đến thăm em.”
Hắn đặt canh cá tới trước mặt Dương Gia Lập, nước canh màu trắng đục nồng nặc mùi khiến cho Dương Gia Lập lập tức nhíu mày lại. Diệp Đình nói: “Vừa đúng lúc nghỉ trưa không có việc gì làm nên anh bảo dì giúp việc đem canh cá hầm hồi sáng tới cho em, tránh để em lại lén cầm đi tưới hoa. Nào.”
Dương Gia Lập nghiêng đầu qua một bên, cắn răng nói: “Em nói em không uống cái này.”
“Không được quậy,” vẻ mặt Diệp Đình hơi nghiêm túc, “Bác sĩ nói gần đây em yếu đi rồi, phải tịnh dưỡng nhiều vào cho nên cần bồi bổ.” Nói xong, hắn lại ghé đến bên tai Dương Gia Lập, tránh những người khác, khẽ thổi hơi nóng vào tai cậu, nói: “….. Hơn nữa, em không muốn bồi bổ mình thì cũng phải bồi bổ cho Tiểu Dương Dương trong bụng em chứ, có đúng không. Đừng bướng bỉnh nữa, nào.”
Dương Gia Lập vừa nghe thấy mấy lời nhạt nhẽo này, cái tai lập tức chuyển sang màu đỏ.
Diệp Đình mỉm cười đút canh cá vào miệng Dương Gia Lập.
Chờ sau khi Dương Gia Lập uống xong, bấy giờ Diệp Đình mới cầm bình giữ nhiệt quay về công ty, Dương Gia Lập nhìn bóng lưng thiếu đánh của người đàn ông này, nghiến răng ken két hết nửa ngày hệt như một con sói nhỏ nóng nảy.
Đến tối, Diệp Đình đưa Dương Gia Lập trở về nhà.
Về đến nhà, Dương Gia Lập còn chưa kịp thở một hơi nào thì Diệp Đình đã mở cửa tủ lạnh trong phòng bếp ra Dương Gia Lập thuận thế nhìn vào bên trong một cái, bên trong ngăn đông lạnh là vài con cá trích, còn có không ích đồ bồi bổ, có lẽ đây đều là thứ Diệp Đình mới vừa cho người bỏ vào.
Diệp Đình quay đầu lại nhìn vào mắt Dương Gia Lập, cười cười: “Vì để em tịnh dưỡng thật tốt nên anh đã cố ý tìm rất nhiều đồ bổ. Mỗi ngày hai chén canh cá, trừ lần đó ra, mỗi ngày sau khi ăn xong thì phải ăn thêm chén nước hầm.”
Dương Gia Lập vừa nghe xong liền nhụt chí.
Cậu vốn không quen uống mấy cái món canh này, cậu vừa nghe thấy mùi canh cá liền rùng mình, thỉnh thoảng một lần thì không tính nhưng nhìn điệu bộ này của Diệp Đình thì hình như hắn định quyết chiến đến cùng với cậu.
Cậu phiền não gãi đầu ngồi xuống ghế sô pha: “Anh có thôi đi không?”
Diệp Đình ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập, sờ sờ bụng cậu, đôi mắt mỉm cười trông rất có thâm ý.
Dương Gia Lập giận dỗi gạt tay Diệp Đình ra, chiến đấu với hắn nửa ngày, cuối cùng cũng bất chấp cắn răng nói: “Mẹ nó rõ ràng anh biết em nói em mang thai là đang nói giỡn với anh, anh còn như vậy nữa.”
Diệp Đình mỉm cười: “Thừa nhận lừa anh rồi?”
Dương Gia Lập tức giận: “Đúng vậy, em lừa anh, em chính là không chịu nổi điệu bộ vừa làm liền không biết kiềm chế trên giường của anh. Anh cứ nói thẳng là anh muốn làm gì đi. Có phải muốn lợi dụng cái cớ em lừa anh để làm em một trận không? Chiêu trò này của anh lòng em biết rõ rồi. Được, là anh giỏi, em chơi không lại anh, anh muốn làm có đúng không, nè làm đi, làm chết em luôn đi.”
Diệp Đình vươn tay muốn sờ mặt Dương Gia Lập, bị Dương Gia Lập gạt ra.
Diệp Đình dè dặt: “Thật sự tức giận rồi à?”
Dương Gia Lập nghiêng đầu qua một bên không trả lời.
Diệp Đình im lặng, một lúc sau mới lặng lẽ dịch tới gần Dương Gia Lập, duỗi tay như có như không ôm lấy eo cậu, thở dài nói: “Bé cưng, anh đút canh cho em thật sự là muốn bồi bổ em mà, không có ý đối nghịch với em đâu. Gần đây anh làm có hơi nhiều một chút, lúc làm cũng có chút mạnh nhưng mà anh chỉ là……..”
Dương Gia Lập nhắc lại: “Có chút? Hơi nhiều chút?”
Diệp Đình: “Không thì sao?”
Dương Gia Lập giương nanh múa vuốt: “Anh còn có mặt mũi nói có chút mạnh thôi hả? Mẹ nó anh rõ ràng là hận không thể nhét hai hòn bi của anh vào trong luôn đó.”
Diệp Đình: “…..”
Dương Gia Lập tức giận, có chút không tình nguyện đáp lại Diệp Đình, cậu đứng dậy đi về phòng ngủ, dùng chăn cuộn người mình lại nằm xuống giường.
Diệp Đình đi vào phòng bếp làm một bát cháo bưng vào cạnh giường cho Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Đình và tiếng động ngồi xuống bên cạnh mình, cậu cong cong khóe môi, bọc mình trong chăn như cái nem nướng hơn nửa ngày rồi trở mình qua, mặt vô cảm đối diện với DIệp Đình, nói: “Cho nên anh còn muốn trừng phạt em không, muốn thì làm lẹ lẹ lên, không làm thì em ngủ đó.”
Diệp Đình múc cháo lên thổi thổi: “Ăn cháo xong rồi ngủ, em mệt rồi, đêm nay không làm nữa.”
Dương Gia Lập cau mày: “Anh nói thật sao?”
Diệp Đình mỉm cười: “Đương nhiên là thật, em nói xem anh có gạt em lúc nào không?”
Dương Gia Lập giơ đầu ngón tay lên đêm đếm: “Ngày 6 tháng 1 anh gạt em nói dự án trong công ty thua lỗ nên áp lực lớn, em vì an ủi anh mà đêm đó cái gì cũng làm, sau đó mới biết anh chỉ chịu thua lỗ có một chút xíu nhưng lại giành về 8% thị phần, kiếm được một bộn tiền. Ngày 3 tháng 2, anh lấy cái thứ đồ kia ra, lừa em nói là Tiêu Dã đưa cho anh, anh nói anh không biết xài nên bảo em nhìn giúp anh, sau đó em hỏi lại anh Hải, anh Hải nói nếu Tiêu Dã dám mua loại đồ đó thì anh ấy sẽ là người đầu tiên giết chết hắn. Trừ lần đó ra còn có ngày 11 tháng 2, ngày 23 tháng 2, ngày 5 tháng 3,….”
Diệp Đình xấu hổ: “….. Được rồi được rồi, bé cưng chúng ta không tính nợ cũ nữa. Nào, ăn cháo, ăn cháo thôi.”
Bây giờ Dương Gia Lập mới ngậm miệng lại bưng bát cháo lên.
Vừa ăn không đến hai muỗng, cậu liếc mắt nhìn Diệp Đình, tức giận hỏi: “Em thật sự rất tò mò, tại sao dục vọng của anh lại lớn như vậy, làm thế nào cũng không thỏa mãn anh được, anh thế này có tính là bị nghiện không?”
Diệp Đình chớp mắt mấy cái, duỗi tay sờ sờ tai Dương Gia Lập: “Anh chỉ đơn giản là muốn ở cùng với em thôi.”
Dương Gia Lập la lên một tiếng: “Anh đừng có gạt em, xem em là tên ngốc à. Em và anh cũng không phải kết hôn xong mới ở bên nhau, hai chúng ta ở chung từ hồi đại học mấy năm rồi mà, lúc đó anh đang trong thời kỳ dậy thì, hormone cả ngày dồn lên não anh cũng đâu có giống như bây giờ làm tới nỗi trời đất quay cuồng cũng không biết nghỉ đâu, anh khẳng định là có vấn đề.”
Nét mặt Diệp Đình hơi đông cứng lại, hắn rũ mắt nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, ăn cháo đi.”
Dương Gia Lập thấy vẻ mặt khác lạ của Diệp Đình, cậu hưng phấn bỏ bát cháo xuống, gấp rút truy hỏi: “Trong lòng anh nhất định có giấu gì đó, biểu cảm chột dạ của anh. Đừng gạt em, trong lòng anh có chuyện gì nói thẳng ra đi.”
Diệp Đình chỉ cười cười: “Anh còn có thể gạt em cái gì, anh đây chỉ thiếu nước đem sổ sách công ty trải hết ra trước mặt cho em xem thôi.”
Dương Gia Lập híp mắt lại, là điệu bộ cảnh cáo.
Diệp Đình im lặng suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên không nói lời nào liền đứng dậy bưng bát đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT