Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 19: Tỉnh mộng 19

Nét mặt Vương Dương trông có chút không được tự nhiên.

Lý Đại khịt mũi, xoa xoa đôi tay bị đông lạnh của mình, nói: “Đến xem tụi em.”

Vương Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhấp môi bình tĩnh nói: “Không phải nói anh đừng đến đây nữa sao. Anh đừng đến khiêu khích em nữa, em và Vương Tầm rất tốt, anh không cần lo lắng đâu.”

Lý Đại cầm mấy túi đồ lớn mình mang theo để ở cạnh cửa lên.

Hắn mở túi đồ ra, đưa cho Vương Dương, nói: “Mấy ngày này trời sẽ lạnh lắm, em ra ngoài nhớ chú ý giữ ấm. Bên trong anh có mua cho khăn choàng cổ với găng tay, còn có dép lông cho Vương Tầm nữa, ở nhà cũng có thể mang. Đúng rồi, anh còn mua cho em với Vương Tầm — —”

Lý Đại còn chưa nói xong Vương Dương đã vươn tay đẩy đồ về.

Vương Dương nghiêm túc nói: “Những món đồ này em không thể nhận.”

Lý Đại khựng lại một chút, đôi mắt lẳng lặng nhìn Vương Dương.

Vương Dương hít sâu một hơi, đẩy túi đồ về lại trên người Lý Đại, nói: “Anh Thành Vinh, anh đừng tiêu phí tâm tư lên người em nữa, em không muốn nghĩ đến chuyện tìm người yêu, em chỉ muốn cùng Vương Tầm sống qua ngày thôi. Anh có bản lĩnh như vậy, không bằng xem xét những người bên cạnh anh đi, có không ít cậu trai có điều kiện tốt đấy, bọn họ…..”

Vương Dương nói được một nửa, Lý Đại bỗng nhiên siết chặt nắm tay, nặng nề gọi một tiếng: “Vương Dương!”

Vương Dương mờ mịt “a” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lý Đại, nghĩ rằng hắn có chuyện muốn nói.

Lý Đại không lập tức nói chuyện, chỉ vô cùng nghiêm túc nhìn Vương Dương.

Hơn nửa ngày sau, khi Vương Dương đang căng thẳng khẽ nắm chặt gói đồ trong tay, Lý Đại đột nhiên khom lưng xuống, dùng sức hôn lên môi Vương Dương một cái, sau đó nhét tất cả đồ vào lồng ngực Vương Dương, quả quyết xoay người phi nhanh xuống lầu như con chim đại bàng tung cánh.

Vương Dương trợn tròn mắt.

Chờ đến khi cậu hoàn hồn lại, muốn đi xuống lầu, nhưng khi chạy đến đầu cầu thang thì cái mông của Lý Đại đã biến mất trong tầm mắt.

Lần đầu tiên Vương Dương gặp phải loại hành động kỳ lạ này, cậu ôm mấy túi đồ to Lý Đại nhét trong ngực mình, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Cậu còn đang sững sờ đứng trên đầu cầu thang thì một bác gái sống ở hộ dưới lầu bỗng ló đầu ra, lén lút hỏi thăm: “Tiểu Vương, anh chàng hồi nãy là ai vậy, nhìn dáng vẻ rất chính trực đó, thân hình cũng vạm vỡ như sĩ quan cao cấp nữa, điều kiện không tồi nha.”

Vương Dương đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Bạn, bạn con.”

Không đợi dì đó kịp nói chuyện Vương Dương đã ôm đồ chạy về nhà mình.

Vài ngày sau, gần như mỗi ngày Lý Đại đều xuất hiện trước nhà Vương Dương. 

Vương Dương vẫn một mực không cho Lý Đại vào nhà, Lý Đại cũng không nản chí, mỗi lần đều nói chuyện với Vương Dương mấy câu, sau đó đột nhiên hôn lên mặt lên cổ Vương Dương một cái rồi nhét đồ đạc lên người Vương Dương, hoặc là ném đồ vào cửa rồi sải chân dài chạy trốn xuống lầu, Vương Dương có đuổi cũng đuổi không kịp.

Cứ như vậy qua gần nửa tháng, lúc chập tối, Vương Dương lên lầu về nhà, Lý Đại quả nhiên lại đứng ở cửa.

Vương Dương bất lực, vừa tức vừa cười nói: “Anh nói xem anh đang làm gì vậy?”

Lý Đại xoay đầu đi, cái tai đỏ bừng, hỏi: “Hôm nay anh có thể vào nhà không?”

Vương Dương lắc đầu.

Lý Đại ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, cười nói: “Em lại đây, anh có thứ muốn cho em.” 

Bây giờ Vương Dương đã hiểu rõ chiêu trò của Lý Đại, dù hắn nói cái gì cũng không chịu đi đến bên cạnh hắn.

Lý Đại thấy Vương Dương đứng ở góc cầu thang không chịu lên thì ho khan một tiếng, đặt tay mình lên cửa, nói: “Nếu em không lại đây vậy thì anh sẽ kêu Vương Tầm mở cửa cho anh đấy?”

Vương Dương vừa nghe thấy liền sốt ruột, vội hỏi: “Anh đừng kêu. Anh mà gọi Vương Tầm, nó nói gì cũng sẽ đòi đi ra ngoài chạy bộ với anh, em không cho thì sẽ khóc, phiền lắm.”

Lý Đại nói: “Vậy thì em lại đây.”

Vương Dương bị Lý Đại làm cho không còn cách nào khác, chỉ đành lấy tay che mặt và cổ mình lại, vô cùng cẩn thận đi lên lầu.

Khi cậu đi đến bên cạnh Lý Đại, Lý Đại đặt túi đồ xuống đất, vươn tay ra bế Vương Dương lên. Vương Dương không ngờ được lần này Lý Đại sẽ dùng chiêu này, nhất thời bối rối, hai chân lơ lững trong không khí, cậu theo bản năng dùng chân vòng lấy chân Lý Đại, bàn tay cũng không tự chủ buông lỏng lắc lư vài cái.

Lý Đại nhân lúc hỗn loạn dùng sức hôn lên mặt cậu một cái rồi thả người xuống, lần nữa tẩu thoát.

Vương Dương đỏ mặt thành trái cà chua chín, cậu ôm túi đồ của Lý Đại mang đến đi lại cửa sổ ở góc cầu thang nhìn xuống, trùng hợp đúng lúc Lý Đại mở cửa chui vào trong xe, trước khi đi hắn còn vẫy tay với cậu, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe rồi biến mất trong giây lát.

Vương Dương thở dài, mở túi đồ trong tay ra nhìn, hôm nay là cá tươi và tôm cua.

Dường như Lý Đại học hiểu rồi, hắn không chỉ biết làm thế nào để ứng phó với kháng cự của cậu, bây giờ hắn thậm chí còn biết nếu tặng đồ đắt tiền cho cậu, cậu nhất định sẽ không nhận, nhưng nếu chỉ là chút đồ dùng ăn uống hằng ngày, cậu vứt cũng không được, trả nó lại cũng quá kỳ cục, cho nên chỉ có thể nhận lấy.

Trong phút chốc Vương Dương còn nghi ngờ có phải sau lưng Lý Đại tìm được một vị quân sư nào hay không.

Cậu nhìn tôm cua ngon tươi trong túi đồ, thầm thở dài một hơi định đi lên lầu.

Cửa nhà hộ bên cạnh lại mở ra, bác gái kia cũng ló đầu ra khỏi nhà, ánh mắt phát sáng nói: “Tiểu Vương, người bạn này của con chịu khó quá nha, gần nửa tháng, chỉ có ngày 14 là không tới, còn mấy ngày khác ngày nào cũng chạy lại chỗ con, còn tặng đồ cho con nữa, người này không tệ đâu nha, có nghĩa khí, đáng tin cậy lắm.”

Vương Dương xấu hổ à một tiếng, có chút nghi ngờ không biết vì sao dì này còn nhớ rõ hơn cả cậu.

Bác gái thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, co đầu lại cười thần bí nói: “Con nói đó là bạn của con phải không?”

Vương Dương khô khốc dạ một tiếng.

Bác gái mỉm cười sâu xa phất tay một cái, động tác này làm cho Vương Dương nhớ tới “mẹ cả” của mấy lầu xanh trong bộ phim truyền hình.

Bác gái nói: “Tiểu Vương, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, giúp qua giúp lại mà, lúc trước bác thường tặng con chút đồ ăn uống á, con còn nhớ mà nhỉ.”

Vương Dương gật đầu: “Nhớ ạ, cảm ơn bác nhiều.” Tuy chúng đều là đồ ăn vặt sắp hết hạn và dầu gội hàng fake.

Bác gái mắt nhìn bốn phía, đè thấp giọng nói: “Nếu con đã nhớ rõ ân tình như vậy, thế thì giúp bác một cái đi.”

Vương dương hỏi: “Giúp gì ạ?”

Bác gái nói: “Con đưa phương thức liên hệ của người bạn này cho bác đi, được không?” Bà nói xong liền đeo mắt kính lên, lấy điện thoại di động ra, dòng chữ trên màn hình lớn đến mức ngạc nhiên, “Nào nào nào, danh tính, tuổi, công việc, số điện thoại, con nói đi, bác nhớ được.”

Vương Dương đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn bác gái từ trên xuống dưới một cái: “…….Bác?”

Bác gái liếc nhìn cậu rồi tặc lưỡi một cái, ngón tay chỉ vào trong nhà: “Con gái của bác, sắp ba mươi rồi. Bác không giúp nó…… Con nghĩ cái gì vậy hả.”

Tác giả có chuyện nói:

Lý Đại: Đại bàng giương cánh, ai cũng không thể bắt được ta, ha ha ha ha.

Bác gái: Tôi tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play