Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 18: Tỉnh mộng 18

Lý Đại bị nghẹn tới sắp hỏng rồi.

Hắn hao tâm tổn trí muốn tiếp cận Vương Dương, kết quả, Vương Dương bảo hắn đi thích người khác đi.

Tuy biết rằng Vương Dương mặc cảm và có bóng ma tâm lý nhưng Lý Đại vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng như trước.

Sau khi về nhà, Lý Nhị khuyên hắn: “Anh đừng có nóng vội quá, Vương Dương còn chưa kịp bình tĩnh lại anh đã vội vàng thổ lộ, cái này gọi là cái gì tới thì tới, nóng lòng thì ăn không hết đậu hũ nóng, tính tình nôn nóng thì không cưới được vợ đẹp đấy.”

Lý Đại lạnh lùng liếc Lý Nhị một cái, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.

Hơn nửa ngày sau, Lý Đại mới thở ra, nhíu mày nói: “Vậy em xem xem, bây giờ nên làm sao đây?”

Lý Nhị nhún vai: “Trong lòng cậu ấy có nút thắt, anh tìm cách hóa giải cái nút thắt đó, để cho cậu ấy nhìn nhận anh.”

Lý Đại truy hỏi: “Làm sao để hóa giải, làm sao để em ấy nhìn nhận anh hả?”

Lý Nhị giả mù sa mưa cười cười, vỗ bả vai Lý Đại nói: “Nếu em biết cách hóa giải khúc mắc của cậu ấy, để cậu ấy nhìn nhận anh vậy thì nói không chừng người có thể theo đuổi cậu ấy tới tay là em chứ không phải anh đâu. Tự động não nghĩ lại đi, đừng chỉ phát triển cơ bắp mà không phát triển đầu óc, anh trai tốt của em ơi.”

Lý Đại tức giận đánh Lý Nhị một cái.

Lý Nhị xoa xoa cái đầu đau nhức vì bị Lý Đại đánh, đau đớn rít lên vài tiếng, còn nói: “Nhưng mà, có một số chuyện anh phải hiểu. Nếu bây giờ đã đi tới bước này rồi, anh, ngàn vạn lần anh phải giữ kiên định một chút đó.”

“Có ý gì?” 

Lý Nhị thở dài: “Tâm bệnh của Vương Dương cần phải vượt qua được, anh phải kiên định vào. Nếu anh còn do dự chuyện này do dự chuyện kia, vậy thì phiền lắm, bệnh lâu thì phải dùng thuốc mạnh. Nói tóm lại một câu thôi, người càng tiện, tất vô địch.”

Lý Đại vừa nghe thấy lời này, đang định xách tay đấm Lý Nhị một cái nhưng sau khi nghĩ lại một chút thì cảm thấy rất có đạo lý.

Lý Đại lẩm nhẩm nhớ kỹ lời Lý Nhị nói, ôm men say trở về phòng.

Ngày hôm sau, Lý Đại lại đi tới nhà Vương Dương, hắn muốn đưa Vương Dương ra ngoài dạo đêm như thường lệ nhưng Vương Dương từ chối.

Vương Dương đứng cách một tấm cửa nói với Lý Đại: “Anh đừng đến nữa.”

Lý Đại nghe thấy bên trong cửa có tiếng Vương Tầm sốt ruột hét to nhưng thái độ của Vương Dương vẫn rất kiên quyết.

Lý Đại cũng không làm gì cửa, lắc lư ở cửa vài vòng rồi rời đi.

Lý Đại buồn bực ở nhà vài ngày, thấy sắp sửa tới cuối năm, mấy ngày nữa là đến Giáng sinh.

Hắn nhìn ngày trên lịch, ánh mắt dần trở nên thâm sâu. Khi mặt trời sắp lặn xuống núi, phía chân trời phủ một màu nắng hoàng hôn đỏ cam, Lý Đại hít sâu một hơi, cầm áo khoác đi ra cửa.

Hắn đi tới dưới lầu nhà Vương Dương, tìm một nơi bí mật ngồi xuống.

Tận đến khi Vương Dương rời nhà đi về phía chợ, Lý Đại mới đứng lên bước nhanh lên lầu.

Hắn đi đến cửa nhà Vương Dương, gõ gõ cửa.

Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng động, Lý Đại thử gọi một tiếng: “Vương Tầm?”

Tiếng bước chân bịch bịch bịch truyền đến, Lý Đại nghe thấy giọng nói hưng phấn của Vương Tầm vang lên sau cánh cửa: “Chú!”

Lý Đại khẽ thở ra: “Đúng, là chú này, chú đến chơi. Vương Tầm ngoan, có thể mở cửa cho chú không?”

Trong phòng lại vang lên một hồi tiếng động, Lý Đại nghe thấy tiếng cửa vang lên cạch một tiếng, hắn thử đẩy vào trong, cửa mở.

Hắn vừa vào cửa, Vương Tầm như chú cún nhỏ hưng phấn bổ nhào vào lòng ngực hắn.

Lý Đại ôm nó, vỗ về lưng nó, nhỏ giọng an ủi vài câu.

Thời gian cấp bách, Lý Đại không kịp nói thêm gì, ánh mắt hắn đảo một vòng trong nhà, nhìn thấy một chuỗi chìa khóa dự phòng Vương Dương đặt trên ngăn tủ trong phòng khách.

Hắn lấy chiếc chìa khóa cửa lớn trong đó rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Đối diện dưới lầu nhà Vương Dương có một tiệm làm chìa khóa, Lý Đại đưa chìa khóa cho chủ tiệm nhờ ông đút khuôn lại, vừa vội vàng trở lại trong nhà Vương Dương, bỏ chìa khóa về lại chỗ cũ.

Vương Tầm nghiêng đầu nhìn Lý Đại, hỏi: “Chú, chú muốn làm gì?”

Lý Đại nửa quỳ xuống, sờ đầu Vương Tầm, thở dài một tiếng: “Chú làm cho ba con một bất ngờ.”

Hai mắt Vương Tầm sáng rực lên: “Bất ngờ gì thế?”

Lý Đại mỉm cười lắc đầu: “Không nói cho con nghe đâu, mai mốt con sẽ biết. Nhưng mà Vương Tầm, con phải đồng ý với chú, hôm nay con xem như chưa thấy gì hết, cái gì cũng không biết, từ nãy đến giờ chú chưa từng đi vào nhà, có biết không?”

Vương Tầm mở to mắt nhìn, cái hiểu cái không gật đầu.

Lý Đại hôn lên trán nó một cái rồi rời khỏi nhà.

Hắn vừa mới đóng cửa lại thì chợt nghe thấy hành lang vang lên tiếng bước chân đang đi lên lầu.

Lý Đại quay đầu nhìn, Vương Dương xoay người vòng lên cầu thang, cầm theo mấy túi nhựa đi tới. 

Vương Dương nhìn thấy Lý Đại, bước chân khựng lại một chút, có chút mất tự nhiên xoay đầu qua: “……Sao anh lại tới nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play