Vương Dương bị tiếng chó sủa làm tỉnh giấc.

Cậu giãy giụa ra khỏi giấc mơ, trên người ướt sũng toàn là mồ hôi lạnh.

Vương Dương nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khan, lấy điện thoại từ bên cạnh sang nheo mắt nhìn, một giờ sáng.

Tiếng chó sủa ngoài nhà vẫn đang tiếp diễn.

Vương Dương gắng sức ngồi dậy, vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng chửi rủa. 

Vương Dương trầy trật leo xuống giường, mang dép lê khập khiễng lê bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một vài người đang đứng ở bên ngoài, bao gồm nhân viên công tác của tổ chương trình, có một vài người là thuộc hạ của Nhiếp Duẫn. Nhiếp Duẫn đứng ở vị trí chính giữa nhất, trên người mặc đồ ngủ và khoác áo khoác lông, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt đen xịt, nhìn có vẻ cực kỳ không thoải mái.

Còn con chó sủa không ngớt kia đã bị quấn mõm bằng dây thép, bị túm cổ ấn trên đất, cổ họng còn phát ra tiếng rên khóc nức nở.

Nhân viên công tác hỏi Nhiếp Duẫn: “Anh Nhiếp, anh định xử lý thế nào?”

Nhiếp Duẫn đanh mặt, nói: “Mẹ nó, cái thứ chó này sủa mãi không ngừng, ồn ào làm tôi không ngủ được, giết chết hoặc đuổi nó đi dùm.”

Nhân viên công tác cẩn thận cười xòa: “Nhưng đây là chó nhà người ta…”

Nhiếp Duẫn cười hờ hững: “Một con chó thôi mà. Lúc đó thì nhét cho ít tiền, chứ có gì to tát đâu.”

Con chó đang nằm ẹp trên sàn vốn dĩ vẫn đang nức nở, Nhiếp Duẫn vừa hạ giọng, nó như thể hiểu được lời của Nhiếp Doãn, đột nhiên hung dữ nhảy xổm lên, như lên cơn điên mà bổ lên người Nhiếp Duẫn.

Nhiếp Duẫn bị doạ một phen, liền liên tục thụt lùi vài bước.

Đến lúc bình tĩnh lại, hắn cũng tức tối, không nói nhiều lời liền xách cây gậy bên cạnh lên đánh vào đầu con chó vàng.

Hắn vừa đánh vừa chửi: “Vốn dĩ nhìn thấy thứ chó má đó quay trở lại hoạt động là tao đã khó chịu rồi, mày còn làm phiền tao, mày sủa nữa đi, tao cho mày sủa này.”

Con chó vàng bị Nhiếp Duẫn đánh vài gậy đến đầu chảy máu, giọng trở nên mỏng yếu như tơ.

Nhiếp Duẫn đánh hả giận rồi, thì hừ hừ một tiếng, nói: “Được rồi, đem ra ngoài.”

Nhân viên công tác thở dài, minh tinh lớn cũng không thể đắc tội, chỉ đành kéo con chó vàng đang chảy máu lênh láng đi ra ngoài.

Vương Dương đứng trong phòng, nhìn bộ dạng nức nở của con chó đó và một chút ánh nước chảy ra từ trong đôi mắt đen của nó, không biết tại sao trong lòng đột nhiên lại nhói mạnh vài cái, cậu kích động chạy ra ngoài cửa: “Đừng giết chết nó.”

Nhiếp Duẫn vốn đang không vui, nhìn thấy Vương Dương bất thình lình chạy ra, hắn nhướng mày một cách bất ngờ. 

Hắn cong khoé miệng hỏi: “Cậu ban nãy, nói gì?”

Vương Dương nói: “Đừng giết chết nó, con chó đó.”

Nhiếp Duẫn lạnh lùng đáp: “Nó làm phiền tao đấy.”

Vương Dương căng thẳng nuốt nước bọt: “Buộc mõm nó lại là được rồi, đừng… giết chết.”

Nhiếp Duẫn cười: “Sao đây, mày thương hại nó?”

Nhiếp Duẫn xua tay, nguây nguẩy bảo người mang con chó vàng đã không còn sức giãy giụa đó đi, rồi chầm chậm bước đến chỗ Vương Dương, giọng điệu châm biếm, cười nói: “Sao mày không tự thương hại mình trước đi.” 

Vương Dương ngẩn ra một lúc, lặng lẽ vịn vào khung cửa. 

Nhiếp Duẫn quan sát một vòng, không nhìn thấy Dương Gia Lập quanh đây, tạm thời hắn mới yên tâm. 

Hắn quay đầu lại nhìn vào Vương Dương, trong ánh mắt đầy vẻ u ám lạnh lẽo: “Vương Dương, tao cũng thật xem thường mày rồi. Lúc trước mày phá Dương Gia Lập thành thế kia, bây giờ biết người đàn ông của cậu ta có thế lực lớn, liền vội vàng vứt hết liêm sỉ lết đến xin người ta thu nhận sao, mày cũng thật hèn hạ quá chứ.”  

Nhiếp Duẫn gằn giọng xuống: “Bây giờ Dương Gia Lập chống lưng cho mày, tao cũng không dám làm gì mày cả. Nhưng trong lòng mày nên hiểu rõ, chờ một ngày nào đó người ta không đếm xỉa đến mày nữa, người ghét mày nhiều thế kia, người mày từng đắc tội cũng không ít, kết cục của mày, e là cũng không tốt hơn con có đó là bao, mày cứ chờ đi.”

Mặt của Vương Dương thoáng chốc trắng bệch.

Nhân viên công tác dần dần từ bên ngoài trở về, rửa tay trước vòi nước, nói: “Anh Duẫn, chó đã xử lý rồi, không còn làm ồn ào nữa, anh cứ yên tâm ngủ đi.”

Nhiếp Duẫn nhàn nhạt “ờ” một tiếng.

Hắn quay đầu lại, cao ngạo nhìn xuống Vương Dương bằng ánh mắt đánh giá con chó ban nãy, lúc sau, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Chó cũng chỉ là chó, sủa hăng cũng không thể biến thành người, cũng mãi mãi không xứng làm người.” 

Nhiếp Duẫn đi rồi.

Vương Dương đứng ngẩn người ở khung cửa một lúc lâu, song chỉ lặng lẽ đóng cửa về lại phòng. 

Ngày hôm sau lúc Vương Dương ra khỏi cửa, nhìn thấy chuồng chó đó đã trống không, con chó vàng cũng không bao giờ quay lại nữa.

Chủ nó, đôi nam nữ đó ở bên cạnh lại không có lấy một chút buồn bã, nam chủ nhân nắm chặt xấp tiền lớn màu đỏ trong tay, chấm nước bọt đếm từng tờ, cười đến mức khoé mắt hiện toàn nếp nhăn.  

Vương Dương nghe thấy họ thì thầm nói: “Lời to rồi.” 

Vương Dương nghe thấy câu này, trong lòng chợt quặn thắt. 

Cậu nhìn cái chuồng chó trống trãi đó, lồng ngực chợt ngập đầy sự chua xót và bí bách, tâm trí bất chợt nghĩ đến lời Nhiếp Duẫn nói tối qua, chó cũng chỉ là chó, sủa thế nào cũng không xứng làm người, cho dù có cố gắng trông cửa thật lâu, làm nhiều việc cho người ta thế nào, thì cũng chỉ là súc vật. 

Vương Dương thu hồi tầm mắt, kéo chân bước đi.

Lúc chiều quay phim, Dương Gia Lập phát hiện Vương Dương cứ trong trạng thái mơ màng, so với mấy ngày trước còn sát sút hơn nhiều.

Dương Gia Lập chọt nhẹ vào Vương Dương, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu sao vậy?”

Vương Dương lắc đầu, mỉm cười một cách cứng nhắc: “Không sao.”

Dương Gia Lập nhíu mày, vẫn đang muốn hỏi tiếp thì điện thoại trong túi vang lên.

Dương Gia Lập móc điện thoại ra nhìn, là cuộc gọi của Triệu Hướng Hải.

Cậu hớn hở nhận cuộc gọi: “Anh Hải, sao vậy… Em hiện giờ đang quay ngoại cảnh bên ngoài, ở núi, khá hẻo lánh. Buổi ghi hình vẫn chưa kết thúc, nên trong thời gian này em không về kịp đâu, tiệc sinh nhật của Nhạc Nhạc chắc em không đến được rồi. Diệp Đình sẽ giúp em chuyển quà đến, chờ em về rồi em sẽ lượn đến nhà anh một chuyến… Đúng đúng, giúp em chuyển lời chúc sinh nhật đến Nhạc Nhạc, em cúp máy nhé.”

Đút máy vào lại trong túi xong, Dương Gia Lập bá vai Vương Dương kéo lại gần mình.

Dương Gia Lập thở dài, khuyên nhủ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, có chuyện gì nhớ giãi bày hết với tôi. Cậu nhìn cậu hiện giờ đi, không khóc cũng không la, một mình cậu chịu đựng vầy có mệt không?”

Vương Dương cúi gằm mặt, lúc lâu sau mới gật đầu: “Biết rồi.”

Dương Gia Lập giờ mới cười khoan khoái bá lấy bả vai Vương Dương, cười rạng rỡ như muốn đắm mình vào trong quầng sáng lúc chiều tà. Cậu nhìn ráng chiều đỏ rực và ánh sáng chân trời phía xa xa: “Hoàng hôn đẹp vô ngần, phong cảnh đẹp thế này, tương lai của chúng ta cũng dài vô hạn, mọi thứ đều rất tốt, cậu ấy, phải cân bằng tâm thái, đừng rầu rĩ nữa.” 

Vương Dương khẽ “ừm” một tiếng.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm nhìn của Dương Gia Lập.

Khi cậu nhìn thấy ánh sáng trắng kỳ lạ đó trên bầu trời, không hiểu sao, trái tim đột nhiên đập bất an. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play