Lý Đại quỵ người xuống trước mặt Vương Dương.

Hắn quay đầu lại, kiềm chế biểu cảm, giọng trầm xuống giống như ra lệnh: “Lên đây!”

Vương Dương sững sờ, không hiểu được ý hắn: “Gì cơ?”

Lý Đại cau mày: “Tôi bảo cậu lên đây, cậu bị thương ở chân vẫn chưa khỏi, xương khớp cũng yếu. Cậu đi cà nhắc chậm như vậy là muốn tất cả chúng tôi phải chờ cậu sao? Nhanh lên.”

Vương Dương rụt đầu lại, lúc sau chỉ lắc đầu: “Không cần đâu.”

Lý Đại trợn mắt: “Cậu nói gì?”

Vương Dương kéo chân tiếp tục đi lên phía trước: “Tôi tự đi được, không cần đâu, cảm ơn.”

Lý Đại giống như không ngờ rằng Vương Dương lại có thể từ chối ý tốt muốn cõng cậu ta lên núi của hắn, nhất thời đóng băng bất động.

Vương Dương kéo theo đôi chân vẫn đang đau nhức âm ỉ từng bước từng bước đi lên núi. Cứ tiến lên được vài bước, trên trán lại rơi xuống thêm vài giọt mồ hôi. Có lẽ là do vừa nãy nghe Lý Đại nói khiến cậu càng lo sợ sẽ làm chậm tiến độ của người khác, nên đã cố ý đẩy nhanh bước chân, nhưng sắc mặt lại trở nên nhợt nhạt hơn.

Lý Đại đi theo sau nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng đau xót.

Rõ ràng một người yếu ớt như vậy, trông lại có vẻ mang hơi hướng bi tráng không thể cắt thành lời. 

Lúc trước hắn chỉ thấy Vương Dương vừa nông cạn vừa chua ngoa, xấu xa mà còn giả nhân giả nghĩa. Nhưng bây giờ, khi đã hiểu con người này hơn, tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn, trong lòng Lý Đại đột nhiên lại trở nên phức tạp, không biết phải dùng thái độ gì để cư xử với cậu ta nữa.   

Hắn chỉ là cảm thấy, nếu như có thể quay lại lúc mới bắt đầu, hắn cũng không phải không thể đối xử với Vương Dương tốt một chút.

Ít nhất, hắn sẽ không dùng những lời nói tổn thương đó cố ý kích động cậu thì hơn. 

Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đến địa điểm ở trọ ngoại cảnh mà tổ quay phim đã tính trước.

Là ở trên núi, một ngôi làng nhỏ khá hẻo lánh, máy móc thiết bị không được lắp đặt đầy đủ, nhưng may thay vẫn còn phong cảnh đẹp.

Nhóm người Dương Gia Lập leo núi cả ngày nay cũng đã mệt mỏi rã rời, dọn dẹp đồ xong họ liền đi vào phòng mà tổ quay phim sắp xếp.   

Nghỉ ngơi chưa được mấy phút, đạo diễn lại hét gọi từng người ra ngoài, nói là tập quay ngoại cảnh này có khách mời bị cấn lịch trình không đến nữa, bọn họ tạm thời mời một át chủ bài lớn hơn, người cũng sắp đến nơi rồi.  

Dương Gia Lập tâm trạng chán ngán đứng ở bên ngoài chờ.

Vương Dương cố giữ lấy đầu óc đang quay mồng mồng, chân cũng càng đau hơn, trốn ở góc khuất lén lút lau mồ hôi đi.

Chờ mười phút sau, một vài chiếc xe vượt địa hình lũ lượt kéo nhau đi lên con hẻm khác trên núi. 

Lý Nhị nhìn thấy những chiếc xe đó, thì cười hờ hờ: “Cũng phô trương phết nhờ.”

Xe vượt địa hình chầm chậm tiến lại gần, người bước xuống xe đầu tiên là người môi giới, mặt không cảm xúc lướt nhìn hiện trường một lượt, rồi mở cửa xe mời người ngồi bên trong bước xuống.

Vương Dương nãy giờ cúi đầu nhìn mũi giày của mình giống như đứa trẻ đứng chịu phạt. Nghe thấy xung quanh im ắng, cậu mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, sắc mặt thoáng chốc liền trắng bệch.

Nhiếp Duẫn.

Nhiếp Duẫn mặt không cảm xúc giữa đám người bao quanh, vẫn là cái vẻ cao ngạo lạnh lùng như lúc trước.

Có lẽ chú ý đến tầm mắt của Vương Dương, Nhiếp Duẫn ngẩng đầu lên, cũng vừa vặn nhìn thấy Dương Gia Lập và Vương Dương đứng ở đằng xa, đầu lông mày khẽ giật vài lần.

Đạo diễn cười khà khà mời Nhiếp Duẫn vào trong, Nhiếp Duẫn gật đầu.

Khi bọn họ đi lướt qua Dương Gia Lập, hắn như thể nghĩ đến gì đó, cả người chợt cứng đờ, tăng tốc bước chân.

Lúc bước qua Vương Dương, Nhiếp Duẫn lại bước chậm lại, nghiêng mắt, ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống Vương Dương, mũi khịt ra tiếng miệt thị không rõ hàm ý gì. 

Cổ họng Vương Dương nuốt nước bọt, đầu càng cúi thấp hơn.

Chờ Nhiếp Duẫn đi rồi, Dương Gia Lập mới đi đến bên Vương Dương, khoác tay lên vai cậu, nói: “Cậu đừng sợ anh ta.”

“Cậu hiện giờ là người bên chúng tôi, anh ta mà dám động vào cậu, ức hiếp cậu, cậu chỉ cần nói với tôi, bố đây bảo đảm sẽ giành lại thể diện cho cậu, đừng sợ.”

Vương Dương cười chua chát, khẽ “Ừm” một tiếng. 

Dương Gia Lập đỡ cậu đi vào trong nhà.

Lúc đi vào trong sân, chỉ nhìn thấy ông bà chủ nhà đều đang đứng ở trong sảnh chính, thì thầm to nhỏ gì đó, con chó đang bị xích gần đó như phát điên, sủa oang oang về phía bọn họ.

Dương Gia Lập nhiều chuyện hỏi một câu: “Chuyện này là sao vậy?”

Nam chủ nhà ngẩng đầu lên, cười ngây ngốc, nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là con chó này tự dưng mấy ngày này không nghe lời, lúc nào cũng nổi điên, sủa không ngừng, còn muốn chạy ra ngoài, không kéo nó nổi, cũng không biết bị cái gì.”

Nữ chủ nhà bĩu môi: “Lúc trước rõ ràng rất ngoan mà…”

Dương Gia Lập mỉm cười, nhờ họ kiếm giúp ít thuốc trị bầm tím, rồi đỡ Vương Dương về phòng. 

Giúp Vương Dương thoa thuốc xong, Dương Gia Lập hối thúc cậu nằm lên giường nghỉ ngơi một lát, cho đến khi Vương Dương nhắm mắt chìm vào giấc ngủ rồi, Dương Gia Lập mới rời đi.

Sau khi Dương Gia Lập rời đi không lâu, cửa phòng Vương Dương lại bị đẩy ra.

Lý Đại cau mày bước vào phòng.

Nhìn thấy Vương Dương nằm ngủ say trên giường, Lý Đại ngây người một lúc, rồi nhẹ nhàng bước từng bước, chậm rãi đi đến bên giường, cầm một bát thuốc mùi đắng chát và hai ống thuốc mỡ đặt ở đầu giường của Vương Dương.

Vương Dương trong lúc ngủ mơ còn toát mồ hôi lạnh, trên cổ cũng giàn giụa mồ hôi.

Lý Đại ngồi bên giường, rút hai tờ giấy, nhẹ nhàng xem xét rồi lau mồ hôi giúp cậu.

Lúc giấy lau qua phần gáy, Lý Đại nhạy bén chú ý đến có vết tích đỏ nhạt xếp thành hàng trên chiếc cổ trắng nhỏ của Vương Dương. 

Đó là vết hằn do đeo xích chó lâu ngày để lại.

Lúc Vương Dương còn ở chỗ của Diệp Phàm, cậu bị ép phải đeo xích chó. Nếu một ngày không đeo xích chó nghênh đón Diệp Phàm thì sẽ bị Diệp Phàm cho rằng có ý nghĩ phản kháng, sau đó bị bạo hành tình dục tàn bạo hơn. Đeo dây xích thô cứng lâu ngày, trên cổ sẽ lưu lại dấu vết, tinh thần càng suy sụp hơn một nửa. 

Lý Đại không biết nội tình, chỉ là cảm thấy nhìn rất đáng sợ.

Hắn nhìn Vương Dương đang ngủ say, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Thôi vậy.”

Đến bây giờ, hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, Vương Dương thật ra cũng có chút đáng thương.

Vương Dương đã làm nhiều chuyện xấu xa, Lý Đại lúc đó cảm thấy bản thân có thể kinh tởm cậu ta cả đời. Nhưng tiếp xúc với Vương Dương càng lâu, hiểu càng sâu, Lý Đại càng cảm thấy sự phẫn nộ mà hắn dành cho cậu, không biết tự lúc nào đã tan biến hết, thậm chí còn có chút thương xót cậu.

Lý Đại nghĩ, nếu như Vương Dương có thể mãi giống như lúc này, hắn có khi sẽ không ức hiếp cậu nữa.

Có khi sẽ đối xử với cậu tốt một chút, chỉ tốt hơn một chút thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play