*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đoạn thời gian này Dương Thừa Húc đột nhiên rất bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, nơi Trần Mộc Châu hay đi nhất khi buồn chán là biệt thự ở kế bên, chung sống vui vẻ với mẹ của Dương Thừa Húc là Hứa Minh Ngọc.
Sáng hôm nay vừa dậy đã không thấy tung tích của Dương Thừa Húc đâu, sau khi ăn sáng xong Trần Mộc Châu có thói quen đi sang biệt thự bên cạnh, vừa hay hôm qua vẫn chưa nói xong với dì Hứa Minh Ngọc về chuyện cắt tỉa cành hoa, định hôm nay sẽ nói xong luôn.
Nhưng không biết hôm nay rất cuộc có chuyện gì, lúc cô ta đi qua, đừng nói là Hứa Minh Ngọc mà ngay cả mấy người giúp việc bình thường đều biến mất không thấy nữa, tất cả người trong ngôi biệt thự giống như vô duyên vô cớ biến mất vậy.
Trần Mộc Châu đi quanh biệt thự hai vòng vẫn không thấy một bóng người, chỉ có thể nhíu mày đi về trước.
Cũng vào lúc này, trong một căn phòng nào đó ở lầu ba của căn biệt thự, Hứa Minh Ngọc đang bị người ta bịt miệng từ phía sau trốn ở trong.
Đợi sau khi bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, người đang bịt miệng bà ta ở phía sau mới hơi nới lỏng tay ra một chút, nhưng lực nắm hai tay của bà ta không giảm chút nào, kéo bà ta ra ngoài, tay dùng sức ném bà ta lên giường.
“Tôi khuyên bà tốt nhất là nên thành thật một chút, không sai tôi thích bà, nhưng làm người phải tự biết mình. Người đàn ông đang nói có chất giọng trầm khàn, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống người ngã nằm lên giường, đưa ngón tay lên cổ áo, chầm chậm gỡ cúc áo.
“Tần Văn Hưng, chỗ này không phải địa bàn của anh, tốt nhất anh nên nhớ cho rõ, bây giờ tôi đang ở trên địa bàn của Yaren, nếu như anh dám làm gì tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh! Anh thả tôi ra!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Lời còn chưa nói xong, Hứa Minh Ngọc vừa mới lật người muốn đứng dậy, người của Tần Văn Hưng đã ngã thẳng xuống đè lên người của bà ta.
“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô vẫn chỉ biết nói mấy câu vô ích vậy thôi sao, nếu như có ích thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi, Hứa Minh Ngọc, tôi thích dáng vẻ cứng miệng này của cô, chịu đựng cho tốt, bây giờ tôi sẽ không cho cô sống một cách dễ chịu nữa đâu!”
Nói xong, Tần Văn Hưng dùng một tay giữ hai tay bà ta ở trên đỉnh đầu một tay khác mạnh bạo xé rách áo trước ngực bà ta.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn, tiếng rên ướt át và tiếng kêu thảm thiết, nghe mà tê hết cả da đầu.
Trần Mộc Châu đã về đến phòng nhưng càng nghĩ cô ta lại càng cảm thấy không đúng, nhăn mày đi qua đi lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, một tiếng đồng hồ sau, vẫn là dẫn theo người đi tìm thật kỹ lại lần nữa, không có tiếng chắc gì đã không có người, cho dù là Yaren muốn đưa người đi cũng không cần phải lén lút như vậy, ngược lại làm như thế lại khiến người ta thấy nghi ngờ.
Trần Mộc Châu dẫn theo năm sáu vệ sĩ cùng với ba người giúp việc xông xáo vào tìm lại lần nữa.
Phân phó ba năm vệ sĩ hợp lại thành một nhóm, tìm từng phòng từng lầu một, không được bỏ qua bất kỳ nơi có thể giấu được người nào, nếu như như vậy vẫn không thể tìm ra, thế thì cô ta chỉ có thể nói với Dương Thừa Húc.
Tìm như vậy vừa chậm lại gây ra tiếng động lớn, tìm khoảng hai mươi phút mới tìm thấy quần áo rơi lung tung ở lầu ba, Hứa Minh Ngọc đã rơi vào hôn mê, gọi bác sĩ đến khám qua một lượt thì không có vấn đề gì, Trần Mộc Châu mới bình tĩnh lại, giúp bà ta lau qua người rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, chống cằm đợi ở bên giường.
Sau khi bác sĩ đi không lâu thì Hứa Minh Ngọc tỉnh lại, sắc mặt vẫn hồng hào và dữ dằn như trước nhưng so với dáng vẻ ban đầu đã tốt hơn rất nhiều, trông cũng khỏe mạnh hơn.
“Dì Ngọc, dì bị sao thế? Cháu tìm dì rất lâu, tại sao dì lại ngất đi ở biệt thự trong tình trạng như vậy..."
Trần Mộc Châu không nói hết, sắc mặt cô ta phiếm hồng xen lẫn ngại ngùng.
“Những chuyện này tạm thời cháu đừng quan tâm cũng đừng nói với Dương Thừa Húc, tự dì sẽ giải quyết ổn thỏa, cháu về trước đi.” Tần Văn Hưng đột nhiên xuất hiện đã ở đây đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch và tính toán của bà ta, cứ tưởng rằng gia tộc Húc Nhật đổi chủ, mình được đưa đến đây thì sau này sẽ không bao giờ qua lại với con người xấu xa đó nữa, nhưng không ngờ rằng vậy mà bà ta vẫn gặp lại con người đó lần nữa.
Tần Văn Hưng xuất hiện vào lúc này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, nói không chừng sau lưng ông ta còn không ít người đuổi theo, cho dù có mất cả chì lẫn chài thì lần này bà ta cũng nhất định phải tự tay xử lý tên cầm thú đó!
“Nhưng mà dì Ngọc, bây giờ tình hình của dì vẫn chưa ổn định, có việc gì dì có thể nói với cháu, cháu sẽ giúp dì giấu Dương Thừa Húc, gần đây anh ta rất bận bịu, nếu cháu không chủ động nói ra, anh ta sẽ không biết đâu..."
Tuy rằng lúc đầu giữa hai người đúng là xảy ra vài vấn đề sống với nhau không được vui vẻ nhưng càng tiếp xúc lâu bà ta càng thích cũng càng thưởng thức người phụ nữ này, hình như cái gì bà ta cũng hiểu cả. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Nhiều ngày như vậy rồi, nhưng chỉ cần là yêu cầu do cô ta đưa ra đều không làm khó được bà ta, cộng thêm tính cách tốt, tính khí tốt thẻ thì có mấy ai mà không thích người phụ nữ như vậy, huống hồ với Trần Mộc Châu mà nói, bà ta còn là mẹ của Dương Thừa Húc nữa.
“Nói rồi việc này con không cần quan tâm thì không cần quan tâm, ngoan ngoãn về nhà đi, nếu như mấy ngày này dì không tìm cháu thì cháu cũng đừng đến tìm dì, nếu như Dương Thừa Húc có hỏi hãy nói dì giúp nó làm việc rồi, nó sẽ không hỏi nhiều nữa, về đi, ngoan."
Hứa Minh Ngọc xoa mái tóc của Trần Mộc Châu, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên định đẩy người ra ngoài.
Lúc đi Trần Mộc Châu vừa không nỡ vừa lo lắng, một bước ngoảnh đầu lại ba lần, cho đến khi ra khỏi biệt thự lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Việc này thật kỳ quái, cho dù có nói gì đi nữa chỗ này là địa bàn của Yaren, bên ngoài luôn có hàng hàng lớp lớp vệ sĩ canh chừng, không có khả năng có người lén lút chạy vào được, cho dù là có, vậy thì tìm một phụ nữ trung niên để làm gì?
Người có khả năng trà trộm vào được đây, đáng lẽ ra phải chọn đi lầu chính của Yaren trước chứ...
Nghĩ không ra rốt cuộc là vì sao nên Trần Mộc Châu quyết định không nghĩ nữa, ngồi cầm điện thoại trên giường, vừa xem vừa nghĩ có nên gọi cho Dương Thừa Húc hay không, cô ta đã không gặp được anh ta mấy ngày nay rồi.
Mấy ngày nay trời vừa sáng lúc cô còn chưa dậy thì người đã đi rồi, buổi tối phải đợi cô ngủ rồi mới trở về, mặc dù ngày nào cũng về nhà nhưng