*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ôn Đức Duy kiên quyết không để ý đến Tô Minh Tú nữa, vừa hung dữ chọc vào trứng gà trên đĩa vừa phẫn nộ nói, lực tay khá mạnh làm cho nĩa và đĩa va vào nhau, tiếng lanh lảnh, Tô Minh Tú nhìn chỉ nuốt nước bọt không dám hé hé một lời.
Bữa cơm kết thúc trong không khí kì lạ như vậy, động tác của Tô Kiến Định rất nhanh, ăn xong rồi, máy bay cũng chuẩn bị xong.
Anh ta đi chuyển này là muốn tốc chiến tốc thắng, thời gian đợi máy bay lâu đã đành, ai mà biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, máy bay tư nhân sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, tùy ý đi lại, sẵn tiện còn có thể thể hiện thực lực của mình.
Dù gì cũng là đi gặp bố vợ mẹ vợ của mình, mặc dù nói rằng biểu hiện của Tô Kiến Định rất chân thành, nhưng Tô Minh Tú là người phụ nữ trong đáy lòng Tô Kiến Định, xa cách mười mấy năm nhưng vẫn luôn nhớ nhung không thôi, vì thế anh ta rất trân trọng lần gặp mặt này.
“Chúng ta cứ đi như vậy mà không nói với Quỳnh Thy một tiếng sao?” Mãi cho đến khi tới sân bay, lên máy bay xong, Tô Minh Tú mới nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất cái gì, chẳng lẽ đi xa như vậy mà không nói lời tạm biệt với người nhà ư?
“Quản gia sẽ giúp anh, nói với ông ấy, Quỳnh Thy đã có gia đình riêng của mình rồi, không cần thiết phải xen vào việc của anh.” Tô Kiến Định giúp cô ấy gài dây an toàn, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt mới vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Thế, thế sao, vậy, vậy chúng ta mau, mau đi thôi!” Thấy khuôn mặt của anh ta chỉ cách mặt mình hai centimet, Tô Minh Tú mới bất giác phát hiện, hình như vừa nãy khi anh ta giúp cô gài dây an toàn, cả người của anh ta đều sà vào lòng cô ấy.
“Nói lắp bắp cái gì vậy, nếu như em cảm thấy ngại thì có thể giúp anh làm.” Tô Kiến Định nói rồi hôn lên môi cô một cái thật kêu, ngồi thẳng dậy thuận tay tháo luôn dây an toàn của mình ra, mỉm cười nhìn cô gái nào đó xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên.
“Tô Kiến Định, anh, anh, anh trở nên như vậy từ khi nào thế!” Tô Minh Tú nói rồi hai tay ôm lấy mặt, ngồi co lại trên ghế.
“Trước giờ anh vẫn luôn là người như vậy, năm đó em còn nhỏ, anh không nỡ, nhưng bây giờ khác rồi. Tô Kiến Định nói rồi sáp lại gần, nhẹ giọng nói bên tại cô ấy: “Minh Tú, bây giờ em đã là một cô gái trưởng thành rồi!”
Nói xong, ngồi lại chỗ cũ, ngón tay thon dài trắng trẻo lưu loát gài lại dây an toàn, khoanh hai tay lại, trong ánh mắt đều mang theo nụ cười.
Sau khi máy bay cất cánh, Tô Quỳnh Thy mới nhận được tin tức, anh trai đã đưa chị dâu tương lai về ra mắt bố mẹ rồi, sau khi cô bày tỏ sự tiếc nuối vì không thể tham gia việc quan trọng như vậy xong liền vui vẻ cho tài xế đưa cô đi đến công ty tìm Hoắc Hải Phong.
Lúc trước cả ngày cô chỉ lo ở bên cạnh Minh Tú, chút nữa thì quên mất Hoắc Hải Phong, hôm qua người đàn ông keo kiệt hay ghen nào đó nổi giận rất lớn, nếu bây giờ không mau chóng đi dỗ dành mà cứ để kéo dài, sau này muốn dỗ thì càng thêm khó khăn hơn.
Rất nhanh đã đến dưới tòa nhà công ty, Tô Quỳnh Thy hắn giọng rồi chầm chậm đi vào bên trong, thành thuộc đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, vừa hay gặp được Hoắc Hải Phong từ một thang máy khác đi ra, theo sau là một đám người nữa, trông giống như chuẩn bị ra ngoài đàm phán, Tô Quỳnh Thy nhưởng mày, trước hai lựa chọn giữa đi lên hay đợi họ cùng lên, cô không hề do dự chọn cái thứ hai.
Rón rén trốn ở gốc cây của công ty, còn chưa đi được hai bước đã bị vệ sĩ cách đó không xa tóm được đưa đến trước mặt Hoắc Hải Phong.
“Bây giờ qua đây để làm gì, không ở bên cạnh chị dâu tương lai của em nữa sao?” Hoắc Hải Phong vắt chéo chân ngồi trên ghế, trên đùi có hai tập tài liệu, vừa lật vừa hỏi, ngoại trừ lúc cô bị đưa đến có ngước đầu lên nhìn một cái, cho đến bây giờ chưa từng ngẩng đầu lên.
“Thì em nhớ anh, nên mới đến đấy thăm anh, anh đừng nhỏ nhen như thế chứ, không phải bây giờ em qua với anh rồi sao!” Tô Quỳnh Thy mặt dày cọ xuống đùi của Hoắc Hải Phong, hai tay vòng lên cổ của anh, khum eo, đỏ mặt nhìn anh.
“Anh làm sao quan trọng bằng bạn của em được, Tô Quỳnh Thy, bản thân em hãy suy nghĩ thật kĩ xem, từ khi Tô Minh Tú xuất hiện đến bây giờ, rốt cuộc em đã bỏ mặc anh bao nhiêu ngày rồi, thấy cô ấy ở một mình liền lập tức thu dọn đồ ngủ qua bên đó, để anh cùng Hướng Minh và cả Tinh Hòa trong phòng một mình, bây giờ em nói gì cũng vô ích thôi, anh rất giận, cực kì tức giận, kiểu tức giận mà không dỗ được ấy!"
Anh dùng một tay kéo người ở trong lòng mình ra đặt lên số pha, Hoắc Hải Phong khá nhẹ nhõm biểu đạt mình vô cùng tức giận, nói xong tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu trên tay, trông có vẻ như đã kiên quyết không quan tâm đến người khác nữa.
Tuy rằng chuyện này là do mình làm sai, nhưng với tư cách là một cô gái đã bị chiều hư, Tô Quỳnh Thy tỏ ra ủy khuất, nói đến là đến, nước mắt giống như được mở vòi vậy, “lách tách lách tách” rơi xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ hơn nửa.
“Em cũng đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa, Hoắc Hải Phong có phải anh không yêu em nữa không, có phải anh cảm thấy ở bên em không còn cảm giác mới mẻ gì nữa, có phải vì em sinh hai đứa con rồi không còn xinh đẹp như trước đây nên anh không cần em nữa rồi...
Vừa khóc vừa khiếu nại, lúc khóc còn xì mũi nữa, nói năng khá rõ ràng, lương của nghề này khá cao đấy, Hoắc Hải Phong nhìn mà thiếu chút nữa đã cười rồi.
Khả năng trả đũa của vợ đúng là cao thật, anh mới nói mấy câu đã bị xuyên tạc thành như vậy.
Nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, đến cuối cùng người đau lòng vẫn là anh, Hoắc Hải Phong đau đầu xoa xoa ấn đường, đúng là