*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên này, Abel với mới truyền tin đi, người đã đến ngay lập tức, đương nhiên là phải nhận được tin tức từ trước lúc hành động.

Hai nhân viên nội bộ của gia tộc Húc Nhật cũng cùng đi tới, dẫn theo một người con gái cũng khá lớn.

Buổi tối hôm đó, nhóm ba người bọn họ đã xuống máy bay, Abel tự mình dẫn theo quản gia đến sân bay đón người.

"Rốt cuộc tình hình như thế nào vậy? Tại sao vô duyên vô cớ, Giang Húc Đông lại có thể dâng gia tộc Húc Nhật ra chứ!" Abel ngồi dựa vào thành, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Cơ thể căng thẳng, bây giờ, anh ta có VÔ số vấn đề muốn hỏi.

“Tình hình cụ thể như thế nào, chỉ vài ba lời chúng tôi không thể nói rõ ràng được. Đến lúc đó rồi hẵng nói. Ông chủ của chúng tôi tạm thời không thể đến được, người con gái mà ngài mong muốn tôi đã giúp ngài đưa đến rồi. Những chuyện khác, nếu như cần gì thì ngài cứ việc nói. Ông chủ nói, nhất định phải thỏa mãn hết các yêu cầu của ngài.”

Một người làm việc lâu năm ở đây hơi cau mày, giọng nói vô cùng cẩn trọng. Hiển nhiên là bởi vì gia tộc xảy ra biến cố, sức lực không đủ nên ở trước mặt Abel không ngóc đầu lên được mà thôi.

“Mấy ngài không hứng thú với người đàn bà đó sao?” Ban đầu, vì để đưa người này qua đây mà anh ta đã tổn không ít công sức. Trong khoảng thời gian này, vì để thuần phục cô ta cũng đã hao phí rất nhiều nhân lực. Bây giờ nói đưa qua đây là đưa qua... Thật đúng là...

Abel có chút khinh miệt nói, biểu cảm tương đối bất tiết nhất cổ, hiển nhiên là vô cùng coi thường hành động cướp đoạt vợ của người khác.

“Bây giờ tạm thời không có thời gian và sức lực. Lần này tới đây, ông chủ cũng đã dặn dò chúng tôi, hy vọng ngài đây có thể giúp chúng tôi một tay. Sau khi kết thúc mọi chuyện, ông chủ sẽ tới đón ngài. Tốt nhất là không nên để cô ta và người nhà họ Dương gặp mặt nhau là được rồi.”

Chính là người đàn ông mặc áo xanh đang nói chuyện, hai tay xoa xoa, hiển nhiên là anh ta không quen lắm những chuyện như vậy.

“Tôi có thể trông nom giúp ông nhưng mà nếu như cô ta và người nhà họ Dương gặp mặt nhau vì lí do cá nhân thì tôi cũng mặc kệ."

Hai tay Abel đan lấy nhau, giọng nói vô cùng ngứa đòn, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trước sau như một.

“Nếu như bởi vì lí do cá nhân của bà nhà thì đương nhiên là không liên quan đến ngài rồi. Nhưng ông chủ hy vọng, khoảng thời gian bà nhà ở đây, có thể được sống tự do, thoải mái một chút. Dù sao thì bây giờ, gia tộc Húc Nhật cũng không ổn định.” Người đàn ông mặc áo xanh này chắc hẳn này tên cầm đầu của hai người kia. Ông ta và người ngồi bên cạnh nhìn nhau một cái rồi cười nói.

"Tốt nhất là như vậy." Abel hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Có một số việc không tiện nói trên xe. Dù sao thì cũng phải lập tức trở về, nói chuyện cẩn thận.

Mấy người họ trở lại biệt thự, trước hết Abel sai quản gia đưa cô gái vẫn còn đang hôn mê kia đến ngôi biệt thự bên cạnh rồi một mình đến phòng làm việc. Chuyện của gia tộc Húc Nhật quá lớn, nếu như xử lý không tốt, đến lúc đó, bản thân mình chết như thế nào cũng không biết.

Đến phòng làm việc, Abel đóng cửa phòng lại, sắc mặt Abel trầm ngâm, ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng: “Từ bao giờ, những người của gia tộc Húc Nhật lại đụng phải một nhân vật có thể lực lớn như vậy? Đã nhiều năm như vậy rồi, thậm chí tôi còn chưa từng nghe đến tí tin tức phong thanh nào. Đúng là lừa gạt mà.”

Đột nhiên người này xuất hiện khiến cho tất cả mọi người không kịp trở tay. Bị giam cầm suốt bao nhiêu năm mà vẫn có thể búng tay tiêu diệt hết đối thủ. Nếu như người này không phải là người đối nghịch với mình thì chắc chắn anh ta sẽ tặng người này một lời khen ngợi.

"Thật ra thì chuyện này chúng tôi cũng không biết nhiều. Ai mà ngờ được rằng, một người bị giam cầm lâu như vậy vẫn có thể thoát ra được." Người đàn ông mặc áo xanh thở dài, biểu cảm không tốt cho lắm. Nhắc tới đây cũng chính là việc xấu trong nhà, muốn bày tỏ rõ ràng quả là khó nói.

“Tôi cũng không quan tâm rất cuộc chuyện gì đã xảy ra, bây giờ phải làm như thế nào? Nếu quả thật rơi vào tay Hoắc Hải Phong, mấy người nghĩ xem, hậu quả của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?” Abel đập tay vào bàn, vang lên một tiếng “bốp” giòn dã. Hai người đang đứng trước mặt run rẩy, nơm nớp lo sợ đứng yên một chỗ, cúi đầu. Lúc này, ngay cả thở, bọn họ cũng không dám thở mạnh.

“Ông chủ của chúng tôi đang xử lý mọi chuyện rồi. Bây giờ, ngài ấy đang tập hợp hết tất cả lực lượng có thể điều động được trong gia tộc, nhất định sẽ giành lại được tất cả. Cho dù có không giành lại được thì cũng sẽ không để cho Hoắc Hải Phong tùy tiện chiếm đoạt đâu, ngài yên tâm..."

“Yên tâm à, tôi lấy cái gì để yên tâm đây. Trước kia tôi đến thương lượng đối sách với bọn họ. Ngày mai, nếu như mấy người vẫn không tìm ra được cách giải quyết thì Hoắc Hải Phong sẽ nuốt trọn tất cả đấy, mấy người cũng đừng nghĩ mọi chuyện dễ như vậy.” Trong mắt Abel tràn đầy sự tàn bạo, nhìn hai người trước mặt mà khỏe miệng bỗng cong lên, nụ cười để lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, giống như là muốn ăn thịt người vậy. Trong mắt anh ta lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hai người nuốt một ngụm nước bọt, đồng loạt lùi về phía sau một bước, gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc.

“Ngài Abel cứ yên tâm, bây giờ, chúng tôi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ. Nếu như có tin tức gì mới thì sẽ gọi thông báo cho ngài luôn”

Nói những lời này xong, cũng không để ý có thể đi hay chưa, hai người vội vội vàng vàng kéo cửa ra rồi chạy ra ngoài. Đúng lúc người quản gia vẫn luôn đứng đợi bên ngoài rồi mới đưa bọn họ ra đến phòng khách an toàn. Trong phòng làm việc bỗng trở về vẻ yên tĩnh.

“Ông chủ, ngài cần gì phải so đo với mấy người đó. Ngài Yaren đã đến rồi, bây giờ đang chạy xe đến đây, khoảng chừng mười lăm phút nữa là đến biệt thự rồi. Ngài cứ nghỉ ngơi một chút đi ạ, trong bếp đang hầm canh, ngài uống một chút nha."

Sau khi quản gia đưa người đó đi, không yên tâm nên lại quay trở lại phòng làm việc. Ông ta là người chứng kiến Abel lớn lên. Từ khi anh ta bé xíu, ông ta đã luôn ở bên cạnh anh ta cho đến tận bây giờ, anh ta đã cao hơn cả ông ta rồi. Nhưng mà ông ta vẫn không cảm thấy yên tâm về anh ta, lúc nào cũng nghĩ phải chăm sóc thật tốt cho anh ta.

Nhưng bây giờ nhìn lại, đứa con này đã trưởng thành rồi, có thể một mình lo liệu hết mọi chuyện rồi. Nhiều lắm thì ông ta cũng chỉ có thể giúp





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play