*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

“Nhất định phải giải quyết xong ông ta trước đã. Nếu như để gia tộc Húc Nhật biết ông ta còn sống, vì lợi ích của mình, nhất định sẽ phản kháng cậu bằng bất cứ giá nào. Đến lúc đó, có nhiều chuyện sẽ rất có giải quyết. Hải Phong, cậu phải nghe tôi. Cậu cứ đi về trước đi, sau khi tôi xử lý xong xuôi sẽ về ngay."

Tô Kiến Định vỗ vai anh, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng. Đương nhiên là anh ấy cũng không có thói quen mặc kệ.

“Những chuyện như vậy, vẫn nên do chính tay tôi giải quyết thì hơn. Sau khi tôi xử lý xong sẽ trở về, anh cả không cần ở lại đây chờ tôi đâu.” Hoắc Hải Phong kéo Tô Kiến Định nhốt vào trong xe. Những chuyện gây nghiệp lớn như vậy thì tự anh làm vẫn hơn. Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên, tay anh đã dính đầy máu tươi rồi, không cần phải làm bẩn tay người khác nữa.

Tô Kiến Định không cưỡng được anh, ngồi ở trong xe ô tô mở cửa sổ, mím chặt môi, nhìn Hoắc Hải Phong đang đứng cách đó không xa đến ngẩn cả người.

Cho đến khi Tô Kiến Định bị kéo lên xe, Giang Húc Đông hoàn toàn nôn nóng rồi. Trước kia, vì để đối phó với bọn họ mà anh đã đặc biệt sai người đi điều tra qua. Nếu như Tô Kiến Định là một người ngay thẳng, dễ mềm lòng thì Hoắc Hải Phong kia chính là một người lòng dạ thâm hiểm, không chừa bất kì thủ đoạn nào. Muốn anh phải mềm lòng, trừ khi người đang đứng ở đây là Tô Quỳnh Thy...

“Trước khi xử lý ông, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng với ông trước. Gia tộc Húc Nhật, bây giờ đã nằm trong tay tôi, kể cả nhà của ông cũng đứng tên tôi ròi. Tất cả giấy tờ tôi đã ký xong và đem đi công chứng rồi. Cho nên, nếu như ông muốn đoạt lại thì không thể nào. Tại sao ông lại đến nước đường này thì chỉ có thể nói là do số mạng ông không tốt thôi, làm cản trợ hành động của tôi. Xin lỗi, mạng của ông, tôi nhận” Một chuỗi lời khiến cho Giang Húc Đông bất động, ngơ người.

Ngay cả Tô Kiến Định đang ngồi trong xe cũng bối rối. Lúc Hoắc Hải Phong nói những lời này, âm thanh không hề nhỏ. Cộng thêm việc chiếc xe anh ấy đang ngồi cũng tương đối gần nên anh ấy nghe rất rõ những lời này. Sau một hồi kinh ngạc, anh ấy đột nhiên cảm thấy những lời của Hoắc Hải Phong rất có hàm ý.

Miệng bị chặn lại, Giang Húc Đông chỉ có thể kêu “ô ô ơ ơ” ở đó.

Không hiểu anh ta đang nói gì mà Hoắc Hải Phong cũng không muốn nghe ông ta nói. Sau khi nói xong, anh phất phất tay rồi cách xa ra.

“Trước đó mấy người định xử lý thế nào thì bây giờ cứ xử lý như vậy đi. Nhớ là tạo vết thương nặng một chút nhưng đừng giết chết, phải để anh ta còn sống quay về. Người không phải do chúng ta giết, tôi chừa lại cho anh ta một con đường sống. Nhưng mà có thể sống sót quay về hay không thì còn phụ thuộc vào vận may của anh ta rồi.”

Giữ lại một mạng cho anh ta chính là ranh giới cuối cùng của anh rồi. Ngoài những vết thương chẳng chịt trên người, trước kia, anh ta còn làm những chuyện đó với Quỳnh Thy, ném anh ta xuống để trả lại món nợ mà bố anh ta đã thiếu nợ ông ngoại, từng món nợ một, anh cũng không coi là làm quá.

Động tác của vệ sĩ rất nhanh nhảu. Họ đều là những người đã từng thấy máu đổ, chút chuyện nhỏ như vậy, chưa đầy hai phút bọn họ đã xử lý xong xuôi rồi. Lái xe một quãng đường dài rồi, Hoắc Hải Phong cũng lười lái xe trở về. Tô Kiến Định ngồi ở sau lưng bảo vệ sĩ lên lái xe cho anh.

“Sao cậu lại biết tôi muốn ra tay vào lúc này?” Tô Kiến Định chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, cau mày cởi áo khoác ra, ném sang một bên.

Dáng người Hoắc Hải Phong thẳng tắp, cặp mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới dám quay đầu lại. Nhìn mắt anh, nói vô cùng mạch lạc và rõ ràng: “Không cần đoán tôi cũng biết anh muốn làm gì. Ở trong mắt của anh cả, tôi vô dụng như vậy sao? Ngay cả chút chuyện này cũng không thể tự mình xử lý tốt được sao? Lần sau, nếu còn những chuyện như thế này nữa, tôi mong anh sẽ để cho tôi tự mình xử lý. Quỳnh Thy không muốn nhìn thấy anh

nhúng tay vào những chuyện như vậy đâu.” Những chuyện độc ác như vậy, Tô Kiến Định không nên làm.

"Không có gì là thích hợp hay không thích hợp cả. Hoắc Hải Phong, cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi, cậu là chồng của Quỳnh Thy, cũng đồng nghĩa với việc là em rể của tôi. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, chút chuyện cỏn con này, tôi thấy mình có thể xử lý được. Thỉnh thoảng, cũng phải tin tưởng người bên cạnh cậu một chút chứ.” 

Mặc dù giọng nói của anh ấy không hay nhưng mà tka hiểu rất rõ, rốt cuộc anh muốn nói gì. Anh không hề tức giận, trái lại càng cởi mở hơn. Xe ô tô chạy trong bóng tối vô tận. Lần đầu tiên, Tô Kiến Định cảm thấy mình và Hoắc Hải Phong gần gũi nhau như vậy.

Chuyện có thể gây thêm rắc rối căn bản là đã giải quyết ổn thỏa rồi. Hoắc Hải Phong trở về phòng, không bật đèn vì sợ làm quấy rầy đến một cô gái nhỏ vẫn còn đang say giấc nồng. Ánh trăng bên ngoài sáng rực, qua khe cửa rọi thẳng vào trong, chiếu sáng hơn nửa chiếc giường.

Tô Quỳnh Thy đang quấn chăn quanh người, đạp lung tung. Hoắc Hải Phong mỉm cười, giúp cô chỉnh lại tư thế, đắp lại chăn rồi ngồi trên giường nhìn cô rất lâu. Sau khi đi rửa mặt xong mới quay trở lại phòng, cẩn thận ôm người con gái này vào lòng.

Một đêm chưa được chợp mắt, tất cả công việc cũng đã làm xong hết rồi. Chưa tới hai ngày, bọn họ vừa xử lý xong chuyện ở Mỹ đã vội vàng cùng Công tước Otto trở về châu Âu, xử lý chuyện của gia tộc Húc Nhật.

Lại dọn nhà một lần nữa, Tô Quỳnh Thy trề môi khẽ nói nên đi học rồi nhưng người bạn nhỏ Tô Hướng Minh lại muốn ở nhà phụ giúp việc thu dọn đồ đạc. Mặc dù vừa mới chuyển tới ở chưa được bao lâu, nhưng đồ đạc trong nhà đã nhiều





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play