“Hiện tại, đối với anh, tôi có thể không phải đối thủ, nhưng chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi vẫn sẽ từng bước trèo lên trên, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi nhất định sẽ giẫm đạp anh dưới lòng bàn chân của mình, giết chết Vũ Nguyên Hải, báo thù cho Thy Thy Hoắc Hải Phong nhìn chòng chọc vào Ôn Hàng Dương, nếu ánh mắt có thể giết người, thì e rằng người đối diện đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. “Cơn giận của ngài Hoắc vẫn còn lớn như vậy à, hay là vậy đi, mỏ kim cương ở Nam Phi kia tôi sẽ tặng cho cô Tô Quỳnh Thy, coi như bồi thường việc Nguyễn Hải đã làm bậy, nếu các người vẫn còn không hài lòng, thì chúng ta có thể tiếp tục thương lượng
Mặt mũi Ôn Hàng Dương tràn đầy vẻ không thèm quan tâm, nhà họ Hoắc ở Hải Phòng đối với anh ta mà nói thực tế không đáng nhắc tới, gia tộc chỉ mới phất lên chưa được bao lâu, chịu khuất nhục nhiều năm như thế, căn bản không đủ gây sợ hãi. Thế nhưng người bị tổn thương trong đó lại chính là cháu ngoại gái của gia tộc Otto, còn có thể là người mà công tước yêu thích nhất, nếu không anh ta cũng không cần khiến bản thân phải đến nơi thấp kém như thế này. "Ôn Hàng Dương..." “Chờ em gái của tôi tỉnh lại, rồi ngài Ôn tự mình tìm ông ngoại nói chuyện đi.” Tô Kiến Định mỉm cười tiến khách, kéo lấy ống tay áo Hoắc Hải Phong, đánh gãy lời anh định nói, nhất quyết túm người trở về, ánh mắt ra hiệu cho anh đừng tiếp tục nói thêm gì nữa.
Người bị tổn thương là Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong biết rõ bản tính của Tô Kiến Định, miễn cưỡng đè xuống tính khí của mình, chờ bọn người kia đi rồi mới hất tay ra, mặt không biểu tình nhìn anh ta, ánh mắt so với mới vừa nãy còn lạnh hơn, toàn thân tỏa ra khí lạnh, không cần tiền cũng tuôn ào ào. “Hải Phong, tôi biết cậu có lẽ không hiểu, nhưng mỏi kim cương ở Nam Phi không phải người bình thường có thể có, Ôn Hàng Dương có thể nhẹ nhàng đưa ra như thế, chứng tỏ thế lực sau lưng anh ta cũng không nhỏ hơn gia tộc Otto. Hiện tại chúng ta không phải đối thủ của anh ta, chúng ta cần phải âm thầm chịu đựng để chờ cơ hội trả thù, cậu có hiểu không? Cậu không nghĩ cho cậu thì cũng nên vì Hướng Minh và Quỳnh Thy mà suy nghĩ chứ.”
Không quyền không thể thì lời nói không có trọng lực, rõ ràng là người bị hại, nhưng ngay cả báo thù cũng không làm được, Tô Kiến Định cũng rất đau khổ. Tuy nhiên, từ sau khi tiếp quản một số việc của gia tộc Otto, anh ta biết rất rõ, gia tộc phía sau Ôn Hàng Dương, Hoắc Hải Phong không thể trêu vào, mặc dù anh cũng còn có ông ngoại chống lưng, nhưng nếu chính diện nghênh chiến như thế, chẳng những không chiếm được chỗ tốt, mà nói không chừng còn hỏng việc thêm. “Tôi biết hiện tại không thích hợp để đối đầu với anh ta, thế nhưng anh hai, tôi không cam tâm, Thy Thy bị thương đến tình trạng này, chẳng lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hay sao? Lúc đó tôi đã hứa với cô ấy, nhất định sẽ giúp cô ấy báo thù...
Nói tới đây, hốc mắt Hoắc Hải Phong đỏ bừng, nhìn người con gái đang bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh bên trong, lòng anh đau không thở nổi, cũng bởi vì anh vô dụng, nên ngay cả việc nhỏ như báo thù cũng không làm được, lại còn bị uy hiếp. Thật buồn cười. “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng Hải Phong, Ôn Hàng Dương đã có thể nói ra những lời như thế, đã chứng tỏ anh ta nắm chắc một trăm phần trăm có thể bóp chết nhà họ Hoắc. Quỳnh Thy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy tình cảnh này, nên nếu có thể, hãy kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi cậu mạnh lên, rồi hãy dẫn theo Quỳnh Thy tự mình đi báo thù”
Tô Kiến Đinh vỗ vỗ bả vai Hoắc Hải Phong, trong lòng lúc này cũng vô cùng khó chịu, quả thật bọn họ còn quá non not.
Hoắc Hải Phong đứng đó nhìn Tô Kiến Định không nói một câu nào, chỉ cảm thấy lạnh lẽo cuồn cuộn dâng lên. Rõ ràng trước đó đã nói nhất định phải báo thù, anh cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo, vậy mà bây giờ...
Hai tay Hoắc Hải Phong đặt trên tay cầm xe lăn, dùng sức nắm chặt, đầu cúi xuống, cố ép nước mắt đang chực trào ra trở về, chưa từng có một khoảnh khắc nào khiến anh cảm thấy thế giới quá to lớn, trong khi bản thân anh lại nhỏ bé giống như bây giờ.
Sau một lúc làm dịu lại tâm trạng, Hoắc Hải Phong ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Định: “Thật sự không có cách nào sao? Tôi đã hứa với Thy Thy rồi!”
Tô Kiến Định: "...
Còn cần phải trả lời sao? Sự im lặng đã đại biểu cho tất cả rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT