Sau khi đợi ở đây gần bốn tiếng đồng hồ, hai tay Hoắc Hải Phong đã lạnh buốt, mặt không còn chút máu, anh nhẹ nhàng nói với Tô Kiến Định.
Suy nghĩ bị đánh gãy, lấy lại tinh thần, Tô Kiến Định nhìn Hoắc Hải Phong một hồi, sau đó quay đầu dặn dò vệ sĩ cầm tới hai cái mền, trong đó một cái đưa cho Hoắc Hải Phong, còn cái kia trùm lên cho Tô Hướng Minh và Lê Quốc Nam, lúc này trong lòng mới yên tâm được một chút. "Chờ thêm chút nữa đi, tôi không quá yên tâm về Vũ Nguyên Hải, còn có lão bác sĩ kia nữa, tôi đã điều tra qua, mặt ngoài không hề tra ra chút vấn đề nào, lý lịch và mọi thứ đều phù hợp, tất cả tư liệu đều rất hoàn mỹ"
Tô Kiến Định quay đầu nhìn về phía Hoắc Hải Phong, từng câu từng chữ nói xong, ý cười trên mặt càng sâu. "Đã phải người điều tra cẩn thận lại một lần nữa, từ lúc lão ta sinh ra cho đến giờ, lão bác sĩ kia chắc chắn có vấn đề." Trên thế giới này căn bản không hề có thứ gì hoàn mỹ cả, tư liệu có chút vấn đề mới là bình thường, hồ sơ hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy lại càng lộ ra vẻ có vấn đề.
Huống chi người này còn là thầy của Vũ Nguyên Hải, lại còn tham gia vào dự án nghiên cứu thuốc của anh ta, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất. "Đã phải người đi, hiện tại Lê Quốc Nam bị mất trí nhớ, đúng lúc vài tháng nữa tôi cần xuất ngoại, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi, cậu và Quỳnh Thy có muốn đi cùng không?" Kể từ sau khi đáp ứng ông ngoại thừa kế gia tộc Otto, Tô Kiến Định vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, trùng hợp thời gian này xảy ra nhiều việc, nên anh vẫn chưa có cơ hội nói với mọi người.
Mặc dù bây giờ cũng không phải thời cơ tốt, nhưng không hiểu sao Tô Kiến Định lại muốn nói ra, anh hơi ngượng, quay đầu nhìn sâu vào mắt Hoắc Hải Phong. "Tôi không có ý kiến, hỏi Thy Thy đi, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi thì tôi sẽ rất vui, nhưng nếu cô ấy không đồng ý, muốn tôi gả cho cô ấy cũng không thành vấn đề, tôi không bài xích việc ở rể"
Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rọi gương mặt tinh xảo của Hoắc Hải Phong, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo ý cười, lóe ánh sáng, khiến cho Tô Kiến Định sửng sốt giật mình trong giây lát mới lấy lại tinh thần, lúng túng cuộn tròn tay trái đặt lên miệng khẽ họ vài tiếng, quay đầu đi. Anh ta dùng giọng điệu vui vẻ nói: "Đúng là tôi đã nhìn lầm, tổng giám đốc Hoắc xem ra rất độ lượng... Quỳnh Thy nhà chúng tôi có vẻ sẽ không phải chịu khổ rồi!" "Đương nhiên, làm sao tôi có thể để người của mình chịu thiệt thòi được chứ?" Vốn định trêu chọc anh vài câu, không ngờ lại bị anh không mềm không dẻo đá ngược trở về, Tô Kiến Định nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không có ý định tiếp tục nói chuyện với tên đàn ông đầu óc chẳng có gì khác ngoài em gái mình ra nữa. "Thuốc đã được điều chế xong, thế nhưng có vài chuyện cần nói trước với mọi người." Thời điểm Tô Kiến Định quay lại chỗ Lê Quốc Nam định nói với anh ta vào câu, thì lão bác sĩ cùng với Vũ Nguyễn Hải và Ôn Hàng
Dương đã từ văn phòng cách đó không xa đi ra. "Không đảm bảo được hiệu quả, sẽ có tác dụng phụ ngoài ý muốn phát sinh?" Ngay từ đầu, Hoắc Hải Phong đã không ôm một trăm phần trăm hy vọng, chất độc kỳ lạ như vậy, cho dù có chế được thuốc giải đi nữa, giữa đường xảy ra vấn đề cũng là chuyện bình thường. "Không, sẽ không xuất hiện tác dụng phụ ngoài ý muốn, thuốc giải nhất định có tác dụng, điều mà Nguyên Hải muốn nói đó chính là, loại độc này tồn tại trong cơ thể thời gian càng dài, thì khả năng để lại di chứng càng cao. Nhưng cụ thể là di chứng gì thì hiện tại vẫn không dự đoán được, dù sao cũng là thuốc thử nghiệm, vì vậy tôi hy vọng người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, rất có thể."
Lão bác sĩ nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, gương mặt cứng nhắc bước đến chỗ cách Hoắc Hải Phong mấy chục bước rồi dừng lại.
Tuy nhiên Vũ Nguyên Hải thì lại khác, mặc dù tay vẫn đang bị trói nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại vô cùng rực rỡ, đến cả Tô Hướng Minh còn nhận ra được, hiện tại tâm trạng của anh ta rất tốt. “Di chứng ông nói là về phương diện nào?” Nghe đến đây, tay Hoắc Hải Phong đã bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt, từ xe lăn đứng lên trong vô thức mà quên mất vết thương ở chân của mình còn chưa tốt, lảo đảo đi hai bước, tựa như dùng hết sức mình bổ nhào về phía trước, bắt lấy cổ áo lão bác sĩ, tia máu dần dần lan tràn cả tròng mắt, đến cả đuôi mắt cũng ửng đỏ, chứng tỏ anh đang rất tức giận.
Tô Kiến Định đi lên phía trước hai bước, tư thế ngầm thể hiện sự che chở cho Hoắc Hải Phong, nhưng lại không có ý định khuyên can. “Cụ thể về phương diện nào chúng tôi cũng không rõ, ngài Hoắc rất xin lỗi, tôi thay mặt học trò của mình xin lỗi ngài, thật xin lỗi!”
Cổ áo bị siết chặt, nhưng lão bác sĩ vẫn không nổi giận, ngược lại còn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại trịnh trọng nói một tiếng xin lỗi với Hoắc Hải Phong. “Thứ đồ chơi này có di chứng, vì sao ông không nói ngay từ đầu, ngay cả khi ông không có thuốc giải, ông vẫn tham gia nghiên cứu và phát triển ra nó, vậy mà giờ ông lại không biết có di chứng hay không à?”
Thật quá rõ ràng rồi, Hoắc Hải Phong vung tay hất lão bác sĩ sang một bên, nhìn chằm chằm vào nửa người lộ ra ngoài của tên đàn ông đang được Ôn Hàng Dương che chắn phía trước, cười lạnh thành tiếng, không đợi lão bác sĩ trả lời, đã quay người ngồi trở lại xe lăn: “Nếu thời gian càng dài di chứng càng nghiêm trọng, vậy thì hãy tranh thủ thời gian tiêm thuốc giải cho Thy Thy đi. Tiêm thuốc xong, khi nào Thy Thy mới có thể tỉnh lại?”
Bị quăng đến bên vách tường, trong chốc lát lão bác sĩ không kịp phản ứng, nhiều năm như vậy, từ sau khi ông ta nổi tiếng khắp quốc tế cho tới bây giờ chưa từng có ai dám đối xử với ông ta như vậy, trên mặt ông ta biểu hiện sự dữ tợn trong chớp mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bộ dáng hiền hòa, sửa nhanh lại cổ áo rồi bước về phía phòng bệnh: “Sau khi tiêm vào đại khái hai đến ba giờ sau sẽ tỉnh, có điều cơ thể của người bệnh vừa tỉnh lại tương đối yếu, có thể không duy trì được bao lâu sẽ lại ngủ tiếp, đây là hiện tượng bình thường, mọi người không cần lo lắng
Lấy ra lọ thuốc màu vàng nhạt, động tác lão bác sĩ thuần thục giúp Tô Quỳnh Thy tiêm vào, sau khi kiểm tra lại các chỉ số, xác định không có vấn đề mới xoay người đi ra. “Chờ sau khi tỉnh lại là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, mọi người muốn ở lại cũng được, nhưng phải vô cùng chú ý đến thân thể và cảm xúc của bệnh nhân, di chứng rất có thể sẽ xuất hiện ở phương diện thần kinh, chúng tôi còn đang nghiên cứu, nhanh nhất cũng phải một tuần mới có thể cho mọi người biết kết quả.”
Dặn dò mọi thứ rõ ràng xong, dưới ánh mắt như nhìn người chết của Hoắc Hải Phong, lão bác sĩ mới dẫn Vũ Nguyên Hải trở lại văn phòng trước đó.
Lần này, ngược lại Ôn Hàng Dương không có đi theo, chỉ đứng trước cửa kính, quét mắt nhìn Tô Quỳnh Thy, sau đó cúi đầu dựa mạnh vào trên vách tường. “Lần này Nguyên Hải đã làm hơi quá đáng, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi chi phí chữa trị của cô Tô và ông Lê, cùng với phí tổn thất tinh thần và lương nghỉ việc. Đồng thời, hợp đồng hợp tác khai thác mỏ kim cương với gia tộc Otto trong quý này, tôi cũng sẽ nhường lại ba mươi phần trăm lợi nhuận.”
Có người thừa kế bí mật của gia tộc Otto đang ở đây, Ôn Hàng Dương cũng không muốn trở thành kẻ địch với Tô Kiến Định, nếu đây chỉ là chuyện của nhà họ Hoắc thì anh ta đã không cần phải phí hết tâm tư như thế. “Theo tôi thấy ông ngoại thích nhất là cô cháu gái này, em gái của tôi đáng giá hơn ba mươi phần trăm lợi nhuận của mỏ kim cương nhiều đấy.” Tô Kiến Định hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi đứng ra nói. “Ngài Tô, trên đời này không có cái gì gọi là kẻ thù vĩnh viễn, muốn thừa kế gia tộc Otto không phải chuyện đơn giản, những người con trai con gái của ông ngoại anh kia, trong thời gian ngắn chỉ sợ anh khó mà giải quyết ổn thỏa. Nếu anh thật sự muốn so đo, vậy tôi cũng sẽ không ngại bắt tay với bọn họ." Ôn Hàng Dương khẽ cười một tiếng, nhưởng mi, lạnh lùng nhìn người thừa kế vẫn còn tương đổi non nớt trước mặt. “Anh muốn hợp tác với ai là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT