*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhận được tin tức tốt rồi à." Giương mắt nhìn Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong hỏi một cách khẳng định, trên mặt chợt lóe lên ý cười.
“Cứ xem là như thế đi, hẳn không bao lâu nữa chúng ta có thể tìm ra Trần Mộc Châu.” Quay đầu nhìn sang phía bên phải, ý cười trong mắt Tô Kiến Định khẽ lan ra, rõ ràng tâm trạng của anh ấy đã tốt lên rất nhiều. Thậm chí ngay cả sắc mặt của anh ấy cũng hồng hào hơn một chút, trông rất có tinh thần, sáng láng.
"Trần Hiền trở về rồi à?" Sửng sốt chớp mắt một cái, Hoắc Hải Phong lập tức lấy lại tinh thần, sau đó quay đầu xem tài liệu trong tay của mình.
Tô Kiến Định nhẹ gật đầu, ừ một tiếng, cũng may mà Dương Minh Hạo không giữ được bình tĩnh. Nếu anh ta không đi tìm Trần Mộc Châu, hẳn bọn họ sẽ phải lãng phí thêm chút thời gian. Bây giờ họ phải nhờ đến ông ngoại của anh ta, khó khăn lắm mới thăm dò được rõ ràng rốt cuộc Trần Mộc Châu đang ở đất nước nào.
“Quỳnh Thy hẳn cũng đang ở chỗ cô ta. Bây giờ xảy ra chuyện, không cần phải giữ Trần Mộc Châu lại nữa." Để cho cô ta nhàn nhã nhảy nhót khắp nơi trong khoảng thời gian lâu như vậy, Hoắc Hải Phong sớm đã chướng mắt cô ta, mượn cơ hội lần này để diệt trừ cũng là lựa chọn tốt.
"Tôi sẽ cho bọn họ hành động dựa theo hoàn cảnh. Nhưng rất có khả năng là bọn họ chỉ có thể diệt trừ Dương Thừa Húc. Trên tay Dương Thừa Húc có có thể đang nắm giữ món đồ giữ mệnh cho Dương Minh Hạo, ta nhất định phải lấy được thứ đó vào tay, nhưng trong chuyện này hình như vẫn còn có chuyện gì đó kì lạ." Tô Kiến Định suy tư một lát rồi nói tiếp: “Tôi đã để cho người bên tôi nghe ngóng trong một khoảng thời gian rất lâu, không ai biết rốt cuộc Dương Minh Hạo giao cho Dương Thừa Húc cái gì."
Đồ vật bảo vệ tính mạng đương nhiên không thể so sánh được với đồ vật bình thường. Nhưng Dương Minh Hạo làm ra những chuyện như thế này, dù có chạy trốn ra nước ngoài, nhưng dù có ở đâu đi chăng nữa, một khi bị bắt lại thì đều sẽ bị trục xuất về nước, bây giờ anh ta có làm gì để giãy dụa cũng hầu như không có ý nghĩa gì.
"Trước tiên tạm không cần để ý tới vật đó, rất có thể nó chỉ là một viên bom khói do Dương Minh Hạo thả ra. Dù sao việc không giữ đồ vật bảo mệnh trên người mình mà lại để một thằng nhãi miệng còn bảo đảm mang theo căn bản không phải là một chuyện bình thường." Hiện tại anh vẫn chưa nhìn thấu được suy nghĩ của Dương Minh Hạo, Hoắc Hải Phong sờ lên cằm, vừa nói chuyện câu được câu không vừa suy nghĩ.
Từ mười năm trước đến bây giờ, không ai biết được rốt cuộc Dương Minh Hạo giăng ra bao nhiêu cái bẫy, không ai biết khắp Hải Phòng có tổng cộng bao nhiêu người ở dưới trướng Dương Minh Hạo. Muốn giải quyết một người như vậy thì không thể chỉ dựa vào quyền thế để trấn áp, nhất định phải tìm ra sơ hở của ông ta.
“Ầm ầm ầm..." Một tràng tiếng gõ cửa làm ngắt mạch suy nghĩ của Hoắc Hải Phong. Anh không ngẩng đầu, cúi người tiếp tục xử lý công việc của mình, còn Tô Kiến Định thì buông xuống tất cả mọi thứ, từ trên giường bước xuống đi mở cửa.
“Linh Đan, có chuyện gì vậy." Cửa mở ra, Linh Đan mặc một bộ vest màu đen xuất hiện tại cửa ra vào. Khuôn mặt cô ấy rất sắc sảo, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, môi son màu đỏ sậm làm cô ấy trông nữ tính và uy nghiêm rất nhiều hơn một phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
"Anh Định, công tước muốn gặp mặt anh một lần, anh hãy đến biệt thự nhà họ Tô để đợi ông ấy." Linh Đan hơi khom người với Tô Kiến Định, khuôn mặt nghiêm túc, hai tay khoanh lại đặt trên bụng. Cô ấy hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính.
"Được." Không ngờ rằng ông ngoại lại tìm anh vào lúc này, Tô Kiến Định hơi sửng sốt một chút, anh ấy giật quần áo trên người đồng ý: “Cô đứng ở cửa chờ tôi một lúc, tôi đi vào thay quần áo khác.”
Trên người anh ấy còn đang mặc bộ đồ ở nhà vừa mới thay vào buổi sáng, Tô Kiến Định bình tĩnh thu chân đang đi dép lê về, nhẹ gật đầu rồi khép cửa phòng lại.
“Công tước tìm anh có việc à? Nhớ về sớm một chút.” Bảo Tô Kiến Định qua đó vào lúc này, Hoắc Hải Phong không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là để thảo luận chuyện đối phó với Dương Minh Hạo, không thì là chuyện tìm Quỳnh Thy. Tóm lại là tuyệt đối có lợi với bọn họ, Hoắc Hải Phong không đến mức ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút lo lắng, dặn dò hai câu rồi không nói chuyện nữa.
Để người lớn chờ không phải là thói quen tốt, Tô Kiến Định nhanh chóng đổi một bộ trang phục tương đối trang trọng, mặc dù thân thể còn có chút mệt mỏi, nhưng đại khái hẳn là vì lý do khi trở về đây anh ấy đã thả lỏng hơn nên trông cả người đã tốt hơn nhiều.
Khoảng cách giữa bệnh viện và biệt thự nhà họ Tô không quá xa, sau hơn nửa tiếng, Linh Đan dẫn anh ấy vào bên trong.
Otto đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, một tay đang vuốt ve cái gì đó bị mặt cái ghế sô pha cản nên Tô Kiến Định không nhìn thấy, nhưng anh ấy cũng không gấp gáp, không chút hoang mang đi theo sau lưng Linh Đan, chậm rãi tới gần phòng khách.
Chờ đi vào mới phát hiện, thì ra thứ mà ông ta đang cầm trên tay chính là những tấm ảnh chụp lưu niệm của cả gia đình nhà anh ấy.
“Ông ngoại xem xong hết rồi à?" Vỗ vỗ quần áo trên người rồi ngồi xuống, Tô Kiến Định tựa vào ghế sô pha, thở ra một hơi dài vì mệt.
"Em gái của con lớn lên trông rất giống mẹ. Ông tìm mẹ của con hơn ba mươi năm, năm thứ ba ông đã tìm được Hải Phòng, nhưng lúc ấy ông bị người ta ngăn cản nhiều chuyện nên không thể đích thân tới được. Lúc ấy cấp dưới mà ông tin tưởng phái tới cũng trở về nói không tìm ra, ông vẫn chưa hết hi vọng, phái từng nhóm người đến tra xét Hải Phòng những sáu lần nhưng không hề có một chút tin tức nào..."
Trong hai mắt đục ngầu rơi ra một giọt nước mắt trống rỗng, rơi xuống người người phụ nữ xinh đẹp như hoa trên tấm ảnh làm ướt một khoảng lớn. Hai người ở bên cạnh người phụ nữ nọ chính là Tô Quỳnh Thy và Tô Kiến Định, đằng sau bà là một người đàn ông cao lớn đang đứng, trông giống Tô Kiến Định sáu phần, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm, lại cười rất hiền lành.
“Ông ngoại, lúc trước nếu ông đích thân đến thì ông có chấp nhận bố con không?" Nghe một lát, Tô Kiến Định ngồi thẳng người, hai tròng mắt hơi mở to nhìn công tước Otto, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi.
Bị cứng họng một chút, hai người bốn mắt trừng nhau, không ai mở miệng trước tiên. Đến cuối cùng công tước Otto đã thua trận dưới ánh mắt rõ ràng không gợn sóng của Tô Kiến Định. Sắc mặt ông u ám, miệng động đậy mấy lần mới phát ra tiếng:
“Ông vẫn sẽ không đồng ý mẹ con gả cho bố con, tuy rằng nhà họ Tô rất uy quyền ở thành phố Hải Phòng, nhưng cũng chỉ là ở Hải Phòng mà thôi. Nhưng trước mặt ông, nhà họ Tô căn bản không đáng để nhắc tới, ông sẽ tìm cho mẹ con một người đàn ông xứng đáng với nó..."
“Chẳng lẽ ông không nghĩ rằng năm