*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhớ phải chuẩn bị đủ tiền cho mình. Hẳn trong cuộc sống sau này con chỉ có thể sống dưới tên người khác, sống cả đời ở nước ngoài." Mấy năm nay Dương Minh Hạo cho anh ta không ít đồ có giá trị, cũng giúp anh ta giải quyết không ít chuyện rắc rối. Yaren cũng không phải là người máu lạnh hoàn toàn, đã là bạn bè hợp tác với nhau gần mười năm, nếu có thể cứu được Dương Minh Hạo thì anh ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Nghe ông ta nói như vậy, tay đang cầm điện thoại di động của Dương Minh Hạo dừng lại, cả người sửng sốt một chút. Nụ cười ở khóe miệng trên mặt ông ta cứng lại, ông ta không ngờ rằng đã đến nước này rồi mà người này lại nghĩ đến việc cứu mình, chứ không phải là bảo ông ta ngăn chặn hành động của công tước Otto để cho anh ta tranh thủ thời gian, thật sự có chút bất ngờ.
"Vậy tôi chờ tin tốt của cậu vậy.” Có thể sống thì đâu ai muốn chết, Dương Minh Hạo nhanh chóng trả lời lại với giọng nói nhẹ nhàng. Ông ta chuyển tay cúp xong điện thoại, nụ cười trên mặt biến mất, sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng bước trở lại trước bàn đọc sách.
Nếu đã có người muốn giúp mình, vậy kế hoạch ban đầu của ông ta phải được thay đổi một chút, ngồi tiêu cực chờ chết không thích hợp với ông ta.
Người làm trong nhà đi hết rồi cũng không sao, còn sống thì sau này muốn gì mà không được. Sau khi nghĩ xong ông ta cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, trước đó ông ta đã bị động thả ra rất nhiều tin tức và rất nhiều chứng cứ, bây giờ phải nhanh chóng thu hồi lại, có thể bảo vệ được chút nào hay chút ấy, còn phải chuẩn bị đi bất cứ lúc nào. Tiền cũng là một vấn đề, muốn chạy trốn thì phải làm rất nhiều chuyện. Bây giờ công tước Otto đang ở đây, có thể ông ta sẽ không thể chống cự nổi một tuần, nhưng chỉ cần ông ta không bị bắt, anh sẽ có cách sống được hết một tuần ở Hải Phòng.
Ở đầu dây bên kia, Yaren cúp điện thoại, trên cơ thể cường tráng không có lấy một mảnh vải. Anh ta thất thần ngồi trên giường vuốt điện thoại. Trên giường chăn mền lộn xộn, bên trên còn có một người đẹp tóc vàng đang nằm nhắm mắt, cô ta dụi mắt ngồi dậy, như người không xương yếu đuối dựa vào lưng anh ta.
“Anh yêu, ai gọi điện thoại cho anh thế, sao không ngủ tiếp đi..." Giọng nói mơ màng truyền tới, Yaren theo bản năng trở tay ôm cô ta vào trong ngực của mình. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu vào xuyên qua cửa sổ sát đất cỡ lớn cách đó không xa giúp người ta có thể nhìn thấy lờ mờ đồ vật ở khoảng cách gần.
Yaren ngập ngừng một chút, cau mày đặt cô ta lên trên giường. Anh ta mở đèn ngủ lên, mặc lại áo choàng tắm bị ném xuống đất, vừa buộc dây lại vừa đi đến trước cửa sổ sát đất: “Chắc những ngày an nhàn của tôi sắp bị kết thúc rồi..."
"Nói gì thế, chỉ cần công tước vẫn còn đây, ai dám không nể mặt anh. Yaren, chúng ta ngủ thôi." Người phụ nữ xinh đẹp bóp eo ngồi xuống, vuốt vuốt chiếc cổ cứng ngắc vì tư thế ngủ, chân nhẹ nhàng quơ đến câu áo choàng tắm lên. Cô dùng động tác nhẹ nhàng chậm chạp mặc nó lên người, bước chân đi như mèo, vừa đi từng bước vừa lắc mông đi đến bên cạnh anh ta, giống như không có xương cốt, mềm mại tựa trên người anh ta.
“Nếu anh nói lần này chính bố anh là người sẽ đối phó với anh, em cảm thấy anh có bao nhiêu tỷ lệ thắng." Hai mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ, Yaren bóp lấy eo của cô ta, áp cô ta lên trên cửa sổ pha lê. “Phịch” một tiếng, người phụ nữ nhướng mày không nói gì.
“Em cũng cảm thấy anh không có tỷ lệ thắng đúng không. Nếu phải đối đầu với bố mình, anh căn bản không thắng nổi” Nói xong, Yaren đột nhiên buông lỏng tay ra, mặt không biểu cảm quay người đi trở về giường: “Em có thể đi về, ngày mai không cần qua đây, cứ tìm thư kí của anh lấy tiền chia tay. Em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy...”
Nói xong cũng mặc kệ rốt cuộc người phụ nữ này có đi hay không, Yaren đã đi đến thư phòng. Nếu người nọ đã báo trước cho anh ta thì cũng có nghĩa chín mươi phần trăm là bố đã phát hiện sự thật năm đó bọn họ ra tay.
Đã nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn chưa tìm ra giới hạn của thế lực bố mình. Không riêng gì anh ta, ngay cả những đứa em trai em gái khác cũng hoàn toàn không có đầu mối, nhiều năm như vậy không phải bọn họ chưa từng có ý định phản kháng. Nhưng không cần phải nói, dù là anh hay tất cả mất người bọn họ liên kết lại cũng không chiếm được một chút lợi ích gì từ trong tay bố bọn họ, lần này e là dữ nhiều lành ít.
Hai bên đánh cờ, Hoắc Hải Phong liên hợp Tô Kiến Định, Tô Kiến Định chỉ đang đơn giản là dò xét ranh giới cuối cùng của Dương Minh Hạo. Công tước Otto thì đang ở trong biệt thự nhà họ Tô, ôm album ảnh còn sót lại của nhà họ Tô, không lộ diện một ngày một đêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thư ký đợi ở sân bay một buổi chiều, khó khăn lắm mới tìm thấy được Dương Thừa Húc vào lúc anh ta muốn bước ra khỏi sân bay. Lúc này trời đã hơi tối đi, nếu không phải thư ký cũng coi như Dương Thừa Húc, sợ là căn bản sẽ tìm không thấy anh.
Giữ lại Dương Thừa Húc đang định đi tiếp, thư ký thở dốc một hơi: “Chủ tịch bảo bây giờ cậu hãy ngay lập tức rời khỏi Hải Phòng, đã xảy ra chuyện. Mười ngày sau cậu nhớ phải cầm đồ vật mà chủ tịch đưa cho cậu quay trở lại cứu ông ấy, bây giờ thì hãy ngay lập tức rời khỏi Hải Phòng.."
“Thư ký trưởng, bố tôi đã đồng ý cho tôi trở về. Tôi không thể đi chỉ vì một câu của anh được, anh chờ một lát để tôi gọi điện thoại cho bố xác nhận một chút đã. Lần này tôi trở về là vì có chuyện rất quan trọng cần phải làm, anh đợi tôi một chút."
Lòng tràn đầy vui vẻ trở về, kết quả lại nhận được một thông báo như vậy, hai tay Dương Thừa Húc run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Dương Minh Hạo.
“Bây giờ anh có điện thoại chủ tịch cũng sẽ không nhận, hoặc có thể nói là ông ấy không thể nhận được. Anh nhanh đi đi, nhất định phải nhớ mười ngày sau quay trở lại cứu ông ấy. Tôi đã đặt xong vé máy bay giúp anh rồi, sau nửa tiếng nữa sẽ cất cánh, anh đi nhanh lên đi!"
Vào thời khắc quan trọng như thế này, thời gian cũng chính là tính mạng. Mặc dù không biết tại sao chủ tịch nhất định phải bảo Dương Thừa Húc đi ngay lập tức, nhưng thư ký luôn cảm thấy nếu không đi thì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, trong lòng anh ta bất an, có chút nóng nảy.
“Cứ để cho tôi gọi điện thoại, nếu gọi không được tôi sẽ lập tức đi ngay. Nếu không tôi sẽ không hết hi vọng, dù bây giờ anh có cưỡng ép tôi lên máy bay, tôi cũng sẽ lén trở về. Bố của tôi vẫn còn đang ở đây, tôi không thể mặc kệ ông ấy."