Trong bệnh viện, Tô Quỳnh Thy vừa mới ngủ dậy, hôm qua trằn trọc cả đêm, tâm trí cô đều nghĩ về chuyện của Lê Quốc Nam, cuối cùng ngủ quá muộn, kết quả đến bây giờ mới tỉnh lại.

“Đêm qua ngủ có ngon không?”

Nhận thấy Tô Quỳnh Thy đã thức giấc, Hoắc Hải Phong đặt tài liệu trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi cô.

“Hơi khó ngủ một chút, Hải Phong, sao anh dậy sớm vậy?” Tô Quỳnh Thy ôm lấy chăn bông, từ trên giường ngồi dậy, cô tựa vào đầu giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, khuôn mặt ửng hồng lộ ra bộ dạng mơ mơ màng màng. Hoắc Hải Phong nhìn thấy cảnh này, tâm tình chợt có chút ngứa ngáy.

“Có chuyện cần phải xử lý. Ông nội bây giờ còn đang hôn mê, anh đương nhiên cần phải tỉnh táo. Em ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm” Nhìn cô gái đang mơ ngủ kia, trong mắt Hoắc Hải Phong tràn ngập ý cười, anh nói khế vì Sợ quấy rầy cô.

“Không ngủ nữa, em cũng nên dậy rồi” Sau khi vuốt vuốt mái tóc bù xù, Tô Quỳnh Thy lắc lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút, cô tựa vào đầu giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, khuôn mặt ửng hồng lộ ra bộ dạng mơ mơ màng màng. Hoắc Hải Phong nhìn thấy cảnh này, tâm tình chợt có chút ngứa ngáy.

“Có chuyện cần phải xử lý. Ông nội bây giờ còn đang hôn mê, anh đương nhiên cần phải tỉnh táo. Em ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm” Nhìn cô gái đang mơ ngủ kia, trong mắt Hoắc Hải Phong tràn ngập ý cười, anh nói khẽ vì Sợ quấy rầy cô.

“Không ngủ nữa, em cũng nên dậy rồi” Sau khi vuốt vuốt mái tóc bù xù, Tô Quỳnh Thy lắc lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.

Hoắc Hải Phong bật cười nhưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô.

Ngồi tỉnh táo được một lúc, Tô Quỳnh Thy mơ màng bước ra khỏi giường, xỏ dép rồi lững thững đi vào phòng tắm.

Đợi tới lúc cô đi ra thì đã khôi phục thành bộ dạng xinh xắn đáng yêu như trước, khuôn mặt trắng nõn thanh tú hơi ửng hồng, đôi mắt trong veo như nước ngước nhìn Hoắc Hải Phong, sáng ngời tựa đôi mắt của nai con trong rừng rậm. Ánh mắt trong trẻo không vướng tạp niệm khiến người khác phải yêu thương.

“Hải Phong, thật hiếm khi chúng ta mới có thời gian rảnh rỗi ở bên nhau như vậy. Mọi lần nếu không phải là anh bận rộn thì cũng là em phải lo công việc, lại còn cãi nhau nữa. Lần này chúng ta có thể ở bên nhau hòa thuận thế này đã được nửa tháng rồi. Lúc trước em vốn không biết trân trọng khoảng thời gian khi ở cạnh anh, cho tới khi chúng ta xa cách năm năm trời, trong lòng em mới hiểu anh quan trọng đến nhường nào.. “

Tô Quỳnh Thy kéo chiếc ghế ở bên giường, ngồi xuống cạnh Hoắc Hải Phong, hai tay cô chống cằm, ngây ngốc nhìn về phía trước, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.

“Đang yên đang lành em nói cái này làm gì? Quỳnh Thy, có phải em đang giấu anh chuyện gì không?” Đôi mắt của Hoắc Hải Phong tối sầm lại, anh nhéo cằm Tô Quỳnh Thy, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn mình.

Tô Quỳnh Thy giấy dụa một hồi cũng không thoát ra được, trên cằm còn có chút đau nhức, có thể thấy được anh mạnh mẽ đến mức nào. Cô cũng không ngọ nguậy nữa, đứng dậy nghiêng người về phía anh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của anh chỉ toàn là hình bóng của cô.

“Em có thể giấu anh cái gì chứ?

Hải Phong, em rót nước cho anh nhé!”

Cô nhìn anh cười cười, tay cầm lấy cốc nước trên bàn lắc lắc, phát hiện trong đó không còn nước, cô cũng không vội vàng, từ tốn đặt cốc xuống: “Hải Phong, hết nước rồi, buông em ra để em đi lấy nước cho anh, được không?”

Nhìn thấy cô cố tỏ ra thoải mái, Hoắc Hải Phong thầm thở dài, anh buông tay, nhìn cô chạy ra bên ngoài.

Hoắc Hải Phong ngồi một mình trên giường đợi cô về, anh suy nghĩ hồi lâu, cô gái nhỏ cứ có thói quen giấu giếm mỗi khi có chuyện gì đó, thật muốn dạy dỗ cô một trận để cô nói ra, nhưng anh lại lo rằng điều đó sẽ làm cô sợ hãi. Khó khăn lắm anh và cô mới trở lại được thế này, nếu lại căng thẳng với nhau thì biết phải giải quyết thế nào? Anh chỉ có thể từ từ tìm hiểu, nhẹ nhàng dỗ dành cô, hi vọng rằng cô có thể sớm nói ra tâm tư của mình cho anh biết.

Trong đầu anh hiện lên vô số kế hoạch nhưng chưa quyết định sẽ làm gì thì đã thấy Tô Quỳnh Thy chạy lại, trên tay cầm một cốc nước, mắt thường cũng nhìn thấy là cốc nước đang bốc hơi, rõ ràng là nước vừa sôi và còn rất nóng.

“Quỳnh Thy đi chậm lại, cẩn thận!”

Anh không thể tiến lên giúp cô, chỉ có thể nhìn cô bưng cốc nước chạy tới, bộ ( dạng như sắp ngã xuống, khiến anh cảm thấy lo sợ.

“Em không sao, mấy việc bưng trà rót nước thế này em làm rất thạo đấy.

Dù sao trước kia… Cái miệng này lại nhanh hơn não rồi, rõ ràng cô không muốn nói ra, thật muốn tự tát vào miệng mình một cái. Tô Quỳnh Thy đặt cốc nước trong tay xuống, cô nuốt nước bọt, thân thể hơi co rút lại, đôi mắt chớp chớp, hai tay siết chặt đây bất an, trông rất tội nghiệp.

Hoắc Hải Phong bị cô chọc cười, không biết nên khiển trách hay là an ủi cô nữa, anh thở dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ngồi xuống ghế.

“Là anh không tốt, anh để em ở nơi đó một năm, đều là lỗi của anh. Quỳnh Thy, em không cần phải như vậy. Chỉ là, những chuyện này lần sau đừng nhắc tới nữa, anh cảm thấy rất đau lòng…”

Hoắc Hải Phong mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

“Em cũng không muốn nhắc đến, nhưng mà Hải Phong à, em đã học được rất nhiều kỹ năng sống ở đó. Chỉ là nếu không có chị Thôi ở Thiên Đường, sợ rằng em sẽ không thể đợi được đến lúc anh tới tìm em. Hải Phong, mặc dù em không thích nơi đó, nhưng em cũng rất biết ơn nơi đó. Năm năm trước em có tìm đến nhưng Thiên Đường đã không còn nữa rồi, em không biết hiện giờ chị Thôi rốt cuộc đang thế nào nữa…”

Kỳ thực Tô Quỳnh Thy rất nhanh đã quên đi bản thân phải vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó như thế nào, cô chỉ nhớ ban đêm ngủ đều lặng lẽ bật khóc. Nếu không phải vì Tô Kiến Định còn nằm trong bệnh viện, sợ rằng cô đã sớm không thể chịu được.

“Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều là lỗi của anh. Anh chỉ mong trong hiện tại và tương lai, em có thể đặt anh vào kế hoạch của cuộc đời em. Như vậy chúng ta sẽ không lãng phí quãng thời gian mười năm như vậy. Anh không muốn em giấu anh chuyện gì nữa!”

Kể từ lúc Trần Mộc Châu đến để nói về chuyện của Lê Quốc Nam, sự lo lắng trong lòng Hoắc Hải Phong mỗi lúc một tăng lên. Theo tính cách của Tô Quỳnh Thy, nếu không nhốn nháo đòi đi tìm người thì quả là vô cùng kỳ lạ. Thậm chí đêm qua cô còn để anh thả người phụ nữ đó đi. Nếu là trước đây thì không thể có chuyện như vậy, nhất định là có việc gì đó đã xảy ra mà anh không hề hay biết.

Đêm qua đúng là không nên để cô gái nhỏ này nói chuyện cùng người phụ nữ xấu xa đó.

“Được rồi, anh suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Hiện tại không phải là rất tốt hay sao? Hải Phong, hôm trước anh nói hai ngày nữa sẽ đi ra ngoài có việc đúng không? Anh có thể không đi không? Em rất nhớ anh!”

Hai tay Tô Quỳnh Thy đặt ở trên người Hoắc Hải Phong, cô cắn môi, rơm rớm nước mắt, chiếc mũi nhỏ co lại giả bộ đáng thương.

“Đợi Tô Kiến Định trở lại anh mới đi, để em một mình ở Hải Phòng anh cũng không yên tâm. Anh đọc tài liệu đã, có chuyện cần phải giải quyết” Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng trấn an với Tô Quỳnh Thy, anh mỉm cười với cô rồi nhìn xuống đống tài liệu còn dang dở trên bàn.

Tô Quỳnh Thy chép miệng, cô nghĩ mãi không ra cách để trốn đi, huống hồ lúc nào Hoắc Hải Phong cũng ở bên cạnh cô thế này. Cô nhìn đống tài liệu, sau đó không nhịn được mà dời tâm mắt đến Hoắc Hải Phong. Cuối cùng cô dứt khoát ném tài liệu trong tay anh đi, sau đó hai tay chống cằm, nằm lỳ ở trên giường, ánh mắt dán lên người anh, ngắm nhìn thế nào cũng không đủ.

“Em nhìn chằm chằm anh làm gì?

Không muốn để anh lo chuyện của TQT sao?” Hoắc Hải Phong đã sớm nhận ra ánh mắt nóng bỏng của cô nhưng anh vẫn nhịn, không nói gì cả.

Nhưng cô cứ dùng ánh mắt đó nhìn anh mãi như vậy, cho dù mặt anh dày tới đâu đi nữa thì hai vành tai cũng không khỏi lặng lẽ đỏ ửng lên, rốt cục anh không nhịn được nữa, phải mở miệng nói chuyện với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play