Lúc này Trần Hiền lúc này có chút hối hận khi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình như vậy. Anh ta tự hỏi bản thân lúc trước đã nghĩ cái gì mà lại lựa chọn làm đồng minh với Trần Mộc Châu.

“Cậu chủ, vậy chuyện của ông chủ có cần làm nữa hay không… Trần Mộc Châu đột nhiên an toàn trở về, nhưng không ngờ cô ta lại làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của Trần Hiền, tình huống hiện tại đã thay đổi, cách đối Lúc này Trần Hiền lúc này có chút hối hận khi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình như vậy. Anh ta tự hỏi bản thân lúc trước đã nghĩ cái gì mà lại lựa chọn làm đồng minh với Trần Mộc Châu.

“Cậu chủ, vậy chuyện của ông chủ có cần làm nữa hay không… Trần Mộc Châu đột nhiên an toàn trở về, nhưng không ngờ cô ta lại làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của Trần Hiền, tình huống hiện tại đã thay đổi, cách đối nước nóng và thay một bộ quần áo xinh đẹp, Trần Mộc Châu thoải mái bước xuống cầu thang.

“Ô, vẫn đợi tôi sao? Tính kiên nhẫn càng ngày càng tốt hơn rồi” Trân Mộc Châu vốn tưởng rằng Trân Hiền đã sớm không thể ngồi yên, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn có thể đợi được, yên lặng ở đây cả tiếng đồng hồ, cũng không biết anh ta ngu ngốc hay là thông minh nữa.

“Anh vốn tưởng rằng em vô cùng khẩn trương để nói chuyện với anh, nhưng không ngờ cũng không vội lắm.

Nói đi, có chuyện gì muốn nói cho anh biết?”

Trần Hiền ngồi quay lưng về phía Trần Mộc Châu, lúc nói xong anh ta cũng không thèm quay đầu lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dựa lưng vào ghế.

Trần Mộc Châu chậm rãi bước tới, ngả nửa thân người ra sô pha. Cô ta vừa mới từ phòng tắm đi ra, lúc này khuôn mặt còn ửng hồng. Dù sao thì cô ta cũng là con gái lớn của nhà họ Trần, tuy rằng không xinh đẹp thanh tú được như Tô Quỳnh Thy, nhưng cũng là một cô gái ưa nhìn với nước da trắng trẻo, chưa kể mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện, tính khí cũng thay đổi chút ít, khiến cho cả người bỗng xinh đẹp thêm vài phần.

“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhưng lần này Hải Phong gọi tôi đến như vậy, anh không tò mò xem tôi trở về như thế nào sao?”

Trần Mộc Châu tự ngắm bàn tay với bộ móng sơn đỏ thẫm của mình, các ngón tay mảnh mai trắng nốn như tuyết làm nổi bật lên màu sơn đỏ, trông lấp lánh như những viên hồng ngọc đặt trong tủ trưng bày ngoài cửa hàng vậy.

Trần Hiền liếc mắt nhìn sang, một hồi sau mới lấy lại được tinh thân, Trần Mộc Châu bèn thu tay về, sắc mặt Trần Hiền chợt thay đổi, anh ta nhíu mày, thu hồi tâm tư.

“Theo như tính cách của Hoắc Hải Phong, việc em có thể an toàn trở về quả thực là một kỳ tích. Có điều, nếu như con gái lớn nhà họ Tô biết được sự tôn tại của em thì cũng có thể là em đã được thả về. Đối với Hoắc Hải Phong mà nói, Tô Quỳnh Thy luôn là người anh ta yêu thương nhất…”

Lời này như một mũi dao đâm vào tim Trần Mộc Châu, cô ta liếc mắt nhìn Trần Hiền vẫn đang tiếp tục nói: “Con gái lớn của nhà họ Tô vốn xinh đẹp dịu dàng, tinh xảo như búp bê sứ vậy, ngay cả anh nhìn còn thấy rất vừa mắt. Viên ngọc trước mắt, Hoắc Hải Phong làm sao có thể để ý đến người con gái nhạt nhẽo như cháo trắng dưa cải giống em chứ, Trần Mộc Châu, em nói xem?”

Trong nháy mắt gương mặt Trần Mộc Châu đã tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm Trần Hiền với ánh mắt u ám.

“Nếu anh không cần cái lưỡi của mình nữa thì tôi cũng không ngại giúp anh đâu. Trần Hiền, anh nên hiểu rõ giới hạn của tôi!” Vẻ bề ngoài và Hoắc Hải Phong vốn là nỗi day dứt của Trần Mộc Châu suốt mười mấy năm qua, Trần Hiền lại vừa lúc chọc đến cả hai điều đó. Cho dù là giờ đây Trân Mộc Châu đã có thể che giấu ý tứ với Hoắc Hải Phong, nhưng cô ta cũng không thể chịu nổi khi bị nói như vậy.

“Đùa em chút thôi, rốt cuộc là em trở vê bằng cách nào?” Trân Mộc Châu đã có ý cảnh cáo Trần Hiền, anh ta cũng không có thời gian lãng phí cùng Trần Mộc Châu nữa.

“Đương nhiên là Tô Quỳnh Thy thả tôi về, chỉ là tôi cần anh giúp tôi một số việc.” Cô ta muốn mang Lê Quốc Nam trở lại! Đồng thời có thể khiến cho Tô Quỳnh Thy rời đi và không có cơ hội quay về…

“Chuyện của Lê Quốc Nam em nói với Tô Quỳnh Thy hay nói với Hoắc Hải Phong?” Ngẫm lại thì lý do để khiến cho Hoắc Hải Phong thả cô ta ra, ngoại trừ là vì Lê Quốc Nam, thì chẳng còn thứ gì khác có thể lay động được khiến trái tim sắt đá của người đàn ông đó nưa.

“Đương nhiên là tôi nói cho Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong cáo già như vậy, anh cho rằng hai người chúng ta có thể đấu lại anh ta sao?” Tiếp cận một thời gian dài, Trần Mộc Châu cũng coi như là đã hiểu rõ, muốn động đến Hoắc Hải Phong nếu dựa vào cô ta và Trần Hiền thì hoàn toàn vô ích, trừ khi mượn tay của Dương Minh Hạo, nhưng bây giờ đừng nói là Dương Minh Hạo, ngay cả Trần Tuấn Tú cũng đang muốn giết cô ta.

“Em muốn anh giúp cái gì?” Trần Hiền trầm tư một hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta ngẩng đầu lên hỏi.

“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ cần anh…” Cô ta tiến đến thì thâm bên tai Trần Hiền vài câu rồi đứng lên, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, tựa như đã khôi phục lại tâm trạng tốt ban nãy, tự ngồi nghịch ngón tay của chính mình.

“Em có chắc là làm như thế được không? Hoắc Hải Phong để ý tới người phụ nữ kia như vậy, em làm thế không khác gì là đang vuốt mông cọp đâu!”

Trần Hiền sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi, anh ta có chút hứng thú nhìn Trần Mộc Châu, người phụ nữ này khiến anh ta thật bất ngờ, hóa ra cô ta lại có thể độc Người tình bí mật của Hoắc tổng ác như vậy, cũng không kém gì Trần Tuấn Tú.

“Nếu kế hoạch thành công sẽ là một đòn giáng mạnh vào Hoắc Hải Phong! Không phải anh luôn muốn chiếm Sunrise sao? Đây chính là một cơ hội rất tốt” Để đạt được mục đích thì không được từ bất từ thủ đoạn nào, Trân Mộc Châu vừa nói vừa mấy nhìn ngón tay của mình, hai người giống như chỉ đang thảo luận một vấn đề tầm thường, nội tâm của Trần Hiền dần dần cảm thấy lạnh lẽo.

“Chuyện này anh có thể giúp em, nhưng sau khi mọi việc xong xuôi em chỉ có thể mang Hoắc Hải Phong đi, còn lại không thể lấy bất cứ thứ gì khác!” Sự mê hoặc của Sunrise đối với Trần Hiền cũng hệt như sự mê hoặc của Hoắc Hải Phong đối với Trần Mộc Châu vậy.

“Đã vậy thì chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị đi. Tôi hy vọng trong vòng một tuần sẽ thấy được thành quả như ý muốn” Trần Mộc Châu bình tĩnh nhìn Trần Hiền, vẻ mặt không hề thay đổi tựa như cô ta đã dự đoán được kết quả từ trước.

“Trước khi giúp em, anh có chuyện này muốn nhờ em giúp trước. Có qua có lại, anh sẽ tặng em Tập đoàn Phước Sơnl”

Vũ Tuyết Phương còn ở đây một ngày, những thứ bất lợi với anh ta sẽ nhiều hơn một chút, không thể kéo dài như thế được, phải giải quyết nhà họ Trần và Trần Tuấn Tú càng sớm càng tốt.

“Dùng mĩ nhân kế, vu oan giá họa,…

Trần Hiền, anh ở nước ngoài nhiều năm như thế mà vẫn bị Trân Tuấn Tú dạy cho ngu ngốc vậy sao?”

Một chuyện đơn giản như vậy cũng đáng để anh ta tốn bao nhiêu công sức giải quyết, lãng phí bao nhiêu người và tiền bạc, thật là ngu xuẩn. Không biết anh ta định nghĩ kế hoạch hãm hại Hoắc Hải Phong như thế nào nữa…

“Tất nhiên anh biết cái gì gọi là mĩ nhân kế, nhưng có một số chuyện chỉ anh mới hiểu rõ. Hai giờ chiều mai, giúp anh dẫn Trần Tuấn Tú đến khách sạn phía sau núi ở Hải Phòng. Những chuyện khác anh sẽ tự mình giải quyết, ngày kia Tập đoàn Phước Sơn sẽ là của em!” Trần Hiền u ám nhìn Trần Mộc Châu, cổ họng anh ta hơi khô, thân thể khế run nhè nhẹ, có chút khẩn trương.

“Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì, nhưng mà Trần Hiền, anh đã nghĩ kĩ chưa?” Nhìn vẻ mặt ủ rũ giống như sắp mất đi cả thế giới của anh ta, Trần Mộc Châu có chút buồn cười, chẳng qua chỉ là hai người mang danh làm cha mẹ nhưng chẳng yêu thương mình, tiễn đi không phải là nên vui vẻ hơn sao!

“Người lạnh lùng sắt đá như em đương nhiên không hiểu được, bây giờ anh bắt đầu đi giải quyết chuyện của em đây, yên tâm đi” Dứt lời, trong nháy mắt Trân Hiền đã biến mất khỏi phòng khách, để lại Trần Mộc Châu ngồi đó một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play