“Tôi không có hứng thú với hai người này, cô muốn thì tôi đương nhiên sẽ không tranh với cô, có điều cô có thể suy nghĩ kỹ một chút, cô thực sự không muốn Sunrise và TQT à?” Chỉ một Sunrise thôi đã khiến vô số người chạy theo như vịt, huống chỉ lại còn cộng thêm TOT, anh ta không tin sẽ có người không có chút hứng thú nào.
“Nếu như anh cứng rắn muốn cho tôi thì tôi đương nhiên không từ chối, có điều tôi chỉ thấy càng có hứng thú với Hoắc Hải Phong thôi, sao? Lo tôi sẽ lừa anh à?” Trần Mộc Châu nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt không vui nhìn Trần Hiền, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
“Đã lựa chọn hợp tác, chút tin tưởng ấy tôi vẫn có, có điều muốn xác nhận một lần thôi, đã vậy thì trao đổi chút tin tức đi!” Đung đưa ly rượu đỏ, Trần Hiền cũng không nóng nảy uống, nhìn anh ta cười nửa miệng, một bên mặt khuất trong bóng tối, thấy không rõ được biểu cảm, khiến Trần Mộc Châu lạnh cả người.
“Dương Minh Hạo là hạng người gì, lâu như vậy rồi, anh hẳn phải biết rõ hơn tôi, lần này người tới bắt tôi có liên quan tới ông ta, có điều tôi tạm thời không rõ ràng lắm ông ta muốn bắt tôi về làm gì. Tai nạn của Hoắc Hải Phong rất nghiêm trọng, hẳn là do Dương Minh Hạo làm, tôi chỉ biết có những điều này, anh biết gì khác thì nói một chút xem sao” Trần Mộc Châu rất thẳng thắn, nửa người dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng.
Trần Hiền suy tư một lát, mới cau mày nói: “Trân Tuấn Tú sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, trước đó tôi đã dò được tin, đoán chừng hai ngày này ông †a sẽ ra tay, cụ thể thế nào thì ông ta không nói, nên tạm thời tôi không rõ ràng.’ Nói đi nói lại, hai người cũng không nắm được đầu mối hữu dụng, Trần Hiền hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là mấy con cáo già, không để lộ chút có ích nào, thứ lộ ra đều không ảnh hưởng tới toàn cục chút nào, thật sự là một kẻ so với một kẻ còn biết giả bộ hơn.
“Tạm thời tôi không thể quay về bên cạnh Dương Thừa Húc, dựa theo tính bao che nhược điểm của Dương Minh Hạo, bây giờ đoán chừng ông ta đã đưa Dương Thừa Húc lên máy bay ra nước ngoài ngay lập tức rồi, còn có một lần Dương Thừa Húc say rượu có nói với tôi, Dương Minh Hạo có giao cho anh ta một thứ đồ rất quan trọng, nói thời khắc mấu chốt có thể mang ra cứu mạng. Lần này Dương Minh Hạo thất thủ, Hoắc Hải Phong không chết, tôi đoán chừng ông ta sẽ chó cùng rứt giậu.
Trần Mộc Châu híp mắt không ngừng hồi tưởng lại những lời Dương Thừa Húc nói, có đôi khi cô ta không biết rốt cuộc Dương Minh Hạo nghĩ thế nào lại dạy con trai mình thành một kẻ… ngây thơ như vậy? Không hề có tâm tư riêng, cô còn chưa kịp nói mấy lời khách sáo đã khai toàn bộ những gì nên khai rồi. Nếu như ngày nào đó Dương Minh Hạo rớt đài, đoán chừng phần lớn đều do Dương Thừa Húc mà ra.
“Tôi còn có một việc muốn hỏi cô.”
Thấy đã không hỏi ra được tin gì có ích, cả người Trần Hiền thả lỏng, dựa vào ghế sô pha nhìn Trân Mộc Châu.
“Nhân lúc tâm trạng tôi tốt, có vấn đề gì tranh thủ hỏi đi, qua hôm nay là tôi sẽ không có lòng tốt như vậy nữa đâu.’ Hai chân bắt chéo, một tay đỡ lấy đầu, Trần Mộc Châu nở nụ cười, trên gương mặt hồng hào lộ ra mấy phần quyến rũ.
“Chuyện Trần Tuấn Tú sửa lại biệt thự nhà họ Trần, cô có biết không.” Cả tòa biệt thự được sửa lại hoàn toàn, nếu muốn lừa gạt tất cả mọi người trong Hải Phòng để ra tay, thì cũng phải mất từ ba đến năm năm, khi đó Trần Mộc Châu vẫn còn ở biệt thự nhà họ Trần.
“Chuyện sửa chửa tôi cũng biết một chút, nhưng cũng không rõ ràng, thật ra chuyện này có khả năng ngay cả Vũ Tuyết Phương cũng không biết, tôi biết được là do trong lòng tôi có nghỉ ngờ, lén lút điều tra rất lâu mới biết được một chút.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Trần Mộc Châu bỗng nhiên trâm xuống, bảy năm trước Trân Tuấn Tú bắt đầu cải tạo lại biệt thự, cô ta phát hiện được một chút mánh khóe là vào một lần nào đó vô tình bị đánh thức lúc nửa đêm, khi ấy không để trong lòng, không ngờ bây giờ lại có thể phát huy tác dụng.
“Cô biết mật thất trong phòng làm việc của ông ta ở chỗ nào không?”
Nhắc tới cũng buồn cười, dù cho anh ta phí hết tâm tư, vừa giả bộ vừa lén lúc điều tra, nhưng lâu như vậy, thậm chí ngay cả trong phòng làm việc có thư ký hay không cũng không rõ, huống chỉ trong biệt thự còn có một tâng hâm được sửa đổi tương đối lớn, anh ta càng không tìm được đường đi vào, cũng không biết lúc ấy Trần Tuấn Tú nghĩ thế nào. Những thứ này được tạo ra một cách tỉ mỉ như vậy, cho tới bây giờ ngay cả một đầu mối cũng không đào ra được.
“Tôi không rõ phòng làm việc lắm, có điều tâng hầm trong biệt thự tôi biết chính xác đường đi vào, còn cả mật mã và cách vào của cửa phòng trong tầng hầm tôi cũng biết, lúc đó thế lực của Trần Tuấn Tú vẫn chưa lớn như bây giờ, cộng thêm việc không quá coi trọng tôi, cho nên tôi tra xét nửa năm, trên cơ bản những thứ không quan trọng lắm đã bị tôi tra được rõ ràng, có điều loại phòng làm việc như vậy, ngoại trừ Vũ Tuyết Phương, một lần tôi đều không được đi vào, mật thất tôi càng không có khả năng biết…
Sớm biết năm đó đã điều tra nhiều một chút, bây giờ hỏi cái gì cũng không biết đúng là tính toán không chu toàn.
Vẻ mặt Trần Mộc Châu lạnh đi, dựa theo tính tính của Trần Tuấn Tú, có mật thất trong phòng làm việc không phải không có khả năng, có điều rốt cuộc làm mật thất thế nào, dùng để làm gì, đi vào kiểu gì, chỉ sợ chỉ có mình ông ta biết.
“Một chút manh mối cũng không có?” Trần Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu như ngay cả Trần Mộc Châu cũng không rõ thì đoán chừng chỗ kia chò dù tìm thêm nửa năm cũng không nhất định tìm được được, đây là nhược điểm duy nhất của Trần Tuấn Tú, anh ta không muốn từ bỏ.
“Anh nói vậy thì có lẽ chỉ có một người có khả năng biết, còn có thể để lại đầu mối” Ngẫm nghĩ một lát, hai mắt Trần Mộc Châu sáng lên, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía th, nói tiếp: ‘Nhiều năm qua cho dù làm chuyện gì, Trần Tuấn Tú đều không kiêng ky Vũ Tuyết Phương, rất có thể bà ta biết mật thất của Trần Tuấn Tú ở đâu, đi vào thế nào…”
“Nhưng người chết sao có thể nói chuyện, huống chỉ tôi còn chưa cả nhìn thấy thân thể của người chết, vậy càng không có khả năng biết được!” Nói tới nói lui vẫn không có tác dụng, Trần Hiền nhíu mày, đứng lên chuẩn bị ra ngoài, nếu ở chỗ này không hỏi được manh mối có ích gì, anh ta cần phải nhanh chóng lên kế hoạch lại một lần nưa.
“Vũ Tuyết Phương đúng là không thể nói chuyện, nhưng bà ta có thói quen viết nhật ký, loại chuyện kiểu này rất có thể bị bà ta ghi lại, quan trọng là thói quen này chỉ có mình tôi biết, Trân Tuấn Tú không biết, anh nói xem có thể tìm được cho chúng ta một vài thứ có ích không…
Trần Mộc Châu nhanh chóng nhớ lại, cuối cùng như nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong bóng tối, nhớ tới ngày còn bé ngẫu nhiên biết được việc đó, đại khái cũng là do mạng bọn họ chưa đến đường cùng, ngẫm lại thì chuyện mà cô biết tới cũng khá nhiều, đủ để kéo Trần Tuấn Tú từ Thiên đường lao xuống Địa ngục, nói không chừng có thêm được chút sức, kéo Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định xuống theo cũng không còn khó nữa.
“Còn nhớ laptop ở đâu không? Với cả, cô chắc chắn Trân Tuấn Tú không biết rõ việc này?” Cho dù Trần Tuấn Tú đối xử với Vũ Tuyết Phương rất khác biệt, nhưng người luôn có điểm giới hạn, có một vài việc có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng có một vài việc tuyệt đối không được.
“Tôi cực kỳ chắc chắn Trần Tuấn Tú không biết, đương nhiên tin hay không tùy anh, laptop giấu trong phòng tôi, tầng cuối cùng của tủ quần áo có một vách ngăn nhỏ, cũng không biết nhiều năm như vậy rồi Vũ Tuyết Phương có lấy đi hay không.”
Trần Mộc Châu thở dài nói tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT