Trước kia không biết, còn tưởng rằng là một thị trưởng tốt vì nước vì dân, bây giờ từng chuyện từng chuyện lôi ra, cô mới hiểu được, tất cả những vinh quang này đều là giẫm lên thân bố mẹ cô mới có được…

“Ông già này không quấy rầy hay đứa nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, phóng viên bên dưới đã đuổi đi rồi, bình thường ra ngoài thì cẩn thận một chút, mang thêm mấy vệ sĩ, sau này sợ là không còn an toàn nữa.”

“Ông nội Chánh, cháu hiểu rồi, hay là ông ở đây nghỉ ngơi đi, đã muộn vậy rồi, đi về cũng lãng phí thời gian” Lầu bốn của bệnh viện đều được bao trọn, phòng bệnh VỊP cũng không khác gì trong nhà.

“Không cần, ông già rồi, không quen giường, ngủ nơi khác không được. Hai đứa nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì gọi vệ sĩ đi làm là được.”

Trước kia, ông cụ có lỗi với cô bé này, khiến nó chịu không ít cực khổ, bây giờ chỉ có thể cố hết sức bù đắp.

‘Tô Quỳnh Thy không nói gì, đưa mắt nhìn ông cụ Chánh ra khỏi phòng bệnh, quay đầu ngồi lại ghế sô pha thở ngắn than dài.

Hoắc Hải Phong cũng không để ý tới tâm trạng đột nhiên u buồn của cô, giọng điệu ôn hòa: “Quỳnh Thy, có muốn ngủ cùng một chỗ với anh không?”

Âm thanh dịu dàng như nước, không lớn không nhỏ lập tức kéo suy nghĩ của Tô Quỳnh Thy về thực tại, cô còn chưa có phản ứng kịp đã theo bản năng đứng lên nhấc chân đi về phía anh.

Đi đến nửa đường mới phát hiện được mình đang làm gì, mặt mày sưng xỉa, dừng lại, thở phì phò nhìn anh: “Suốt ngày trêu đùa em, Hoắc Hải Phong, trước kia rõ ràng anh không như vậy.

Trước kia luôn hi vọng anh có thể đùa giỡn với mình nhiều hơn, không ngờ khi ngày này thật sự đến, không hiểu sao cô lại nhớ mong thời điểm anh ít nói, lạnh lùng cao ngạo.

“Chẳng lẽ anh như vậy, em không vui? Anh tưởng là con gái đều sẽ thích đàn ông dịu dàng, nói nhiều, hay trêu chọc người, thì ra lại thích thô bạo, trực tiếp hơn à…”

“Lộn xôn cái gì, Hoắc Hải Phong, anh cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, A a al”

Cả người như muốn điên mất, Tô Quỳnh Thy bịt lỗ tai, dứt khoát chạy soạt soạt mấy bước về lại giường mình, buồn bực chui vào trong chăn, dùng hành động để biểu thị mình không muốn để ý tới người này.

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh hoàn toàn, vẻ đùa cợt trên mặt Hoắc Hải Phong chậm rãi thu hồi, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, nhìn Tô Quỳnh Thy co lại thành một đoàn, cười khế một tiếng.

Giờ phút này, vẻ mặt Dương Minh Hạo nghiêm trọng tiễn Dương Thừa Húc lên máy bay đi ra nước ngoài.

“Bố, Mộc Châu vẫn chưa về, con chưa tìm thấy cô ấy, con không đi, bố cho con ở lại đi” Đêm qua không thấy người về, Dương Thừa Húc đứng ở cửa bệnh viện đợi đến hừng đông, mới ủ rũ cúi đầu về nhà.

Nghỉ ngơi chưa đầy một lát đã lại ra ngoài đi tìm người tới tận tối, vừa mới về đã bị Dương Minh Hạo đưa đến sân bay, rõ ràng là hai người cùng về, bây giờ lại chỉ có mình anh, lo lắng, cộng thêm không cam lòng, Dương Thừa Húc khó có được một lần kiên cường.

“Bố sẽ giúp con tìm Trần Mộc Châu, tìm được sẽ đóng gói gửi qua cho con, bây giờ con lập tức lên máy bay đi, có một số việc bố không kịp giải thích với con, nhưng mà Thừa Húc, tất cả hi vọng của bố đều đặt lên người con, con nhất định phải sống cho tốt, với cả, bố từng nói với con những gì, con còn nhớ không?” Trong mắt Dương Minh Hạo lập tức tràn đầy vẻ tàn nhẫn, tính toán năm lần, cuối cùng người lại vẫn còn sống. Nếu chỉ có một mình Hoắc Hải Phong hoặc Tô Kiến Định thôi thì ông ta không sợ, chỉ sợ hai người cùng tiến tới…

“Con nhớ, con nhớ, nhưng mà bố, đã nhiều năm như vậy, chuyện gì con cũng nghe theo bố, chỉ có lần này, con thật sự yêu Mộc Châu, con yêu cô ấy, ở Hải Phòng đâu đâu cũng có kẻ thù của cô ấy, con không thể để cô ấy ở lại đây một mình được…

Trong mắt chứa đựng vẻ cầu xin, hai tay Dương Thừa Húc nắm chặt lấy Dương Minh Hạo, đã lần như vậy, Trần Mộc Châu là điều duy nhất mà anh tự mình lựa chọn, cho dù thế nào, anh cũng không từ bỏ.

“Bố sẽ giúp con tìm, con đi cũng chỉ như mò kim đáy bể thôi, để bố làm cho nhanh, không muốn Trần Mộc Châu phải xuống địa ngục thì ngoan ngoãn lên máy bay cho bố, chờ an toàn rồi bố sẽ đón con về lại Hải Phòng.”

Thời điểm then chốt như xe bị tuột xích, Dương Minh Hạo hất tay Dương Thừa Húc ra, cứng rắn đẩy anh lên máy bay, cố định lại, cũng không quay đầu mà bỏ đi.

Điều lệnh của ông ta lập tức tới rồi, lúc này không thể phớt lờ, cho dù thế nào một tháng này đều phải chịu nổi.

Tận mắt thấy máy bay đi, khóe miệng Dương Minh Hạo có chút nhếch lên, vật kéo chân đều đưa đi rồi, sau đó nên làm chút chuyện thú vị, quay đầu lại, con ngươi ông ta trở nên tĩnh mịch, đáy mắt một màu đen kịt.

Ngẫm nghĩ một lát rồi gọi điện thoại: “Có thể bắt đầu hành động rồi, nhớ kỹ đây là cơ hội cuối cùng Trần Tuấn Tú, ông đã không còn đường lui rồi, hiểu chưa?”

Người không ép một chút, căn bản không biết cực hạn ở nơi nào. Nói xong, ông ta cũng cúp điện thoại, hai tay chắp sau lưng, trên mặt lại mang nụ cười ấm áp, chậm rãi rời khỏi sân bay.

Trần Tuấn Tú bất ngờ nhận điện thoại của Dương Minh Hạo, sửng sốt một chút mới phản ứng lại được vội vàng đồng ý.

Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Dương Minh Hạo chủ động gọi điện thoại liên hệ với ông ta, Trân Tuấn Tú nhíu mày, tai nạn xe cộ của Hoắc Hải Phong có liên quan tới ông ta, nếu không cũng không đến mức bắt đầu lo lắng thế này.

Trần Tuấn Tú liếm môi một cái, trở về phòng làm việc bắt đầu bày mưu tính kế, đã muốn chơi lớn thì cũng phải quấy nhiễu tất cả các thế gia ở Hải Phòng thì mới có lời.

Bảo vệ Trần Mộc Châu trốn kỹ, Trần Hiền bận rộn cả ngày mới chuyển rời được ánh mắt của đám người đi theo sau lưng Trần Mộc Châu đi.

“Giải quyết tốt rồi?” Trần Mộc Châu được Trần Hiền sắp xếp vào ở biệt thự tư nhân, cô ta ngồi trên ghế sô pha nhìn anh đứng cách đó không xa, nói.

“Trên cơ bản là vậy, có điều cô thật sự không biết bọn họ là do ai phái tới à?” Một đám người được huấn luyện bài bản như vậy lại dùng để đi bắt Trần Mộc Châu, một cô gái tay trói gà không chặt, cũng có chút kỳ lạ, rốt cuộc là ai dùng chơi lớn như vậy.

“Kẻ thù của tôi rất nhiều, ai mà biết được! Trần Hiền hợp tác không?” Cô ta tạm thời không về chỗ của Dương Thừa Húc được, đám người theo sau cô ta kia dám chắc năm mươi phần trăm là của Dương Minh Hạo tìm tới, bây giờ đụng vào thì chết lúc nào không biết, vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, cô không có thói quen chịu chết.

“Thẻ đánh bạc đâu?” Trần Hiền nhìn Trân Mộc Châu bằng con mắt đầy hứng thú, dứt khoát tới ngồi bên cạnh cô ta hỏi.

“Tôi đương nhiên nắm chắc thứ đồ có thể báo danh trong tay, anh lại gần đây một chút!” Cô ta phất phất tay, ra hiệu Trần Hiền ngồi gân một chút, Trần Mộc Châu tủm tỉm cười nhẹ nhàng nói vào tai anh ta vài chữ, sau đó ung dung nhìn anh ta.

“Cô chắc chắn?” Nghe xong, Trân Hiền có chút khó tin ngẩng đầu, sự toan tính trên mặt Trân Hiền ngày càng rõ, chuyện đúng là càng ngày càng thú vị, nếu thật sự là vậy, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định sẽ là kẻ cắp gặp bà già rồi.

“Đương nhiên, có hứng thú không?”

Nắm vuốt thẻ bài trong tay, lo gì không tìm được đối tượng hợp tác, Trần Mộc Châu không vội, cũng không hoảng tựa vào thành ghế sô pha, trong tay bưng ly rượu chậm rãi lắc lư.

“Điều kiện?” Trân Hiền cũng ngồi thẳng dậy rót cho mình một ly, rượu đỏ trong lý lắc lư theo nhịp, anh ta đã rục rịch muốn hành động ngay rồi.

“Tô Quỳnh Thy phải chết, Hoắc Hải Phong là của tôi, những cái khác tôi không có hứng thú, thế nào?” Người cô †a cần từ đầu tới cuối cũng chỉ là hai người đó thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play