“Còn có mẹ, con cũng chưa từng thấy mẹ. Con đã lớn như thế này rồi, nhưng dường như con còn chưa nói với mẹ được câu nào.” Đúng là như thế, từ nhỏ tới lớn đừng bảo là nói chuyện, thậm chí Trần Hiền còn chưa từng gặp vtp bao giờ. Sau khi về nước, mấy ngày nay anh ta có thể ngẫu nhiên nhìn thấy chút gì đó trong quan tài băng, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Khi còn nhỏ Trần Hiền đã từng nghĩ rằng, vì sao bố của anh ta lại là như thế này, vì sao mẹ của anh ta chưa từng tới thăm anh ta. Nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì cuộc sống của Trần Hiền chưa từng nhẹ nhõm bao giờ, dần dần tất cả oán hận và không cam lòng đều bị anh ta dồn cả vào người mẹ chưa từng gặp mặt kia. Tại sao bọn họ có thể sinh hoạt như mặt trời ban trưa ở trong nước, mà anh ta lại chỉ có thể trốn ở nước ngoài, sống như một con chuột cống chạy qua đường. Không có ai quan tâm, không có ai chú ý tới, mọi chuyện trong cuộc sống đều do một mình anh ta chịu đựng.
Từ nhỏ tới lớn Trần Hiền đều chưa từng biết được yêu thương là cảm giác như thế nào, anh ta cảm thấy những người khác dơ bẩn nhưng làm mấy chuyện bỉ ổi lại chẳng hề áy náy chút nào. Khi Trần Hiền nhìn những người khác đau khổ đến nỗi muốn sống không được muốn chết cũng không xong trước mặt thì anh ta lại cảm thấy rất dễ chịu.
“Đồ bất hiếu! Nghĩ cái gì thế hả! Mẹ con, con còn có mặt mũi nhắc tới mẹ à. Nếu không phải bởi vì sinh con thì cơ thể cô ấy cũng sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không kém theo từng ngày.
Đầu là các người, đều là các người hại chết cô ấy, bây giờ còn có mặt mũi nhắc tới à. Cút đi, cút đi ngay cho tôi!”
Trần Hiền lùi về phía sau theo bản năng, anh ta cúi đầu xuống rồi bả vai có chút run lên: “Bố, trẻ con không có tội, con cũng chẳng biết gì về chuyện năm xưa, chẳng lẽ còn trách con được sao? Từ nhỏ tới lớn con đều chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết mẹ có dáng vẻ như thế nào. Có phải là giống như người khác nói không, mẹ rất dịu dàng, rất yêu con của mình, là người tốt nhất đẹp nhất trên thế giới này”
Trần Hiền vừa thầm lau mồ hôi cho mình vừa quan sát vẻ mặt của Trần Tuấn Tú. Anh ta nói ra những lời sến súa kia mà không kiêm chế được mà run lên cầm cập. Sợ rằng cả đời này của anh ta cũng chỉ có mỗi một lần này là nói ra những câu ghê tởm như thế.
Nhưng thời gian không đợi người, bắt buộc phải nhanh lên.
Bố của Kim Húc cũng không phải là loại người dễ lừa gạt. Nếu như không giải quyết được Trần Tuấn Tú thì mãi mãi Trần Hiền cũng không có cách nào liên hệ với ông ta. Ông ta đã khống chế thành phố Hải Phòng này nhiều năm như thế thì chắc chắn thủ đoạn và mánh khóe nhiều đến nỗi có thể chôn sống anh ta.
Không lấy cái gì ra để tỏ lòng thành thì ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng hay hợp tác với mình.
“Nói cái gì thế, đầu là vì cậu cả. Là cậu hại chết mẹ cậu.” Trần Tuấn Tú đưa tay ôm đầu, ông ta như chìm vào cơn ác mộng nào đó. Hai mắt của ông ta mơ màng, hốc mắt đỏ bừng, toàn là tơ máu. Trần Tuấn Tú giống như một con thú dữ đến bước đường cùng, sắp không kiềm chế nổi chính mình mà phát điên lên. Chỉ một ánh mắt của ông ta thôi cũng đủ để Trần Hiền cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
“Bố, những năm qua con chưa từng thấy mẹ của mình. Chẳng lẽ bố định ngăn cả hai mẹ con con cả một đời này sao? Cho dù bây giờ mẹ đã qua đời thì bà ấy cũng có quyền biết con của mình đến cùng là ail”
Chỉ cần Trần Hiền có thể khống chế được điểm yếu duy nhất của Trần Tuấn Tú thì toàn bộ nhà họ Trần đều là của anh ta. Khóe miệng anh ta có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc hưng phấn nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Sắp rồi, anh ta sắp thành công rồi.
Giờ phút này, trong văn phòng làm việc của Chủ tịch Sunrise, Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh đang ngôi trên ghế đọc sách. Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong ngồi trên bệ cửa sổ, vừa uống trà vừa thảo luận công việc. Nhìn bốn người rất nhàn nhã, giống như là đã thoát khỏi vậy.
Chỉ có khi Tô Quỳnh Thy tình cờ ngẩn người mới có thể nhìn thấy nơi này có chút không giống bình thường.
“Đám sâu rượu gây chuyện đã đi đợt thứ ba, trước đó đã thả đi hết rồi, tiếp theo đây đến lượt anh ra tay rồi đấy: Hiện tại công trường đã bị đình công, đang chuẩn bị nắm bắt thời gian bắt đầu làm lại. Nhưng dưới sự cản trở liên tục của bọn họ thì công trình này muốn làm tiếp cũng không dễ như thế đâu. Hoắc Hải Phong nhìn thoáng qua Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh rồi nở một nụ cười như ẩn như hiện.
“Cốc cốc, Chủ tịch ơi không xong rồi!” Giọng của Lâm Tiến Quân vang lên cùng với tiếng đập cửa.
Hoắc Hải Phong hơi nhíu mày, ở thời điểm này còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa chứ.
Sau lưng Lâm Tiến Quân là Chu Thanh, hai người một trước một sau đi vào rồi đứng trước mặt cấp trên của riêng mình.
“Chuyện gì thế?” Hoắc Hải Phong đưa một tay chống đầu, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người Tô Quỳnh Thy.
“Chủ tịch, nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi!” Lâm Tiến Quân xoa mồ hôi hột trên trán rồi nói. Khi biết được chuyện này thì anh ta đã chạy tới đây ngay, đúng lúc gặp Chu Thanh cũng tới đây để báo cáo chuyện này nên hai người đi chung với nhau.
“Có biết là chuyện gì không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là dì Loan…
“Quỳnh Thy, không nên sốt ruột, để Lâm Tiến Quân nói hết đã. Anh vừa rời khỏi nhà họ Lê không lâu, dì ấy cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ sợ là nhà họ Trần giở trò thôi” Hoắc Hải Phong vừa nghe tới nhà họ Lê thì vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Quỳnh Thy rồi ôm cô vào lòng. Cũng may là anh ôm cô kịp thời nên mới có thể an ủi cô bình Tĩnh lại được.
“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?” Anh và Tô Kiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện. Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả.
Hoắc Hải Phong không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay. Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu tính lại được.
“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?” Anh và Tô Kiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện. Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả.
Hoắc Hải Phong không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay. Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền tới. Lâm Tiến Quân có chút thấp thỏm, anh ta đứng một chỗ mà không ngừng chảy mồ hôi.
Chu Thanh thấy Lâm Tiến Quân không nói nữa thì mới ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu đứng trước mặt Tô Kiến Định mà báo cáo: “Chủ tịch, đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Ông cụ Quý hộc máu, bây giờ còn đang cấp cứu, nghe nói là nói chuyện với Trần Hiên một lúc. Chờ Trần Hiền đi thì bọn họ vừa vào phòng đã phát hiện ông cụ nằm trên mặt đất hôn mê từ lâu rồi. Trên mặt bàn và mặt đất cũng có không ít máu, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu”
“Vậy bây giờ chúng ta đi xem một chút đi. Anh Nam vừa xảy ra chuyện thì ông nội Quý lại nhập viện rồi, chắc chắn dì Loan đang rất bận. Hoắc Hải Phong chúng ta đi giúp gì ấy một chút đi” Xảy ra chuyện như thế thì chẳng có ai có thể bình tĩnh và tiếp nhận sự thật trong một thời gian ngắn được. Đi giúp đỡ chỉ là thứ yếu mà thôi, Tô Quỳnh Thy muốn thăm Kiều Loan, không thể để cho dì ấy xảy ra chuyện nữa.
“Cô chủ yên tâm, bây giờ bà Loan không bận, trước đó có tin từ bệnh viện truyền tới. Ba ông chủ nhà họ Lê cãi nhau vì tranh giành tài sản trước cửa phòng cấp cứu. Bây giờ chỉ còn mỗi bà Loan ở đó mà thôi, những người khác đều về cả rồi.” Chu Thanh quay người nói với Tô Quỳnh Thy.
“Cãi nhau trước phòng cấp cứu ư?
Hoắc Hải Phong, chúng ta đi xem một chút đi, em nghĩ ngờ người nhà họ Trần muốn hại ông cụ. Trần Hiền mới nói chuyện với ông cụ Quý thôi mà ông ấy đã hộc máu hôn mê rồi. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà họ Trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT