Khi anh thu tay lại thì nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ vài giây.
Kiều Phương Hạ nhìn anh, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi mẹ không làm em khó xử chứ?”
“Không có” Kiều Phương Hạ cụp mắt xuống, sắc mặt bình thường và trả lời.
Lệ Đình Tuấn đứng ở mép giường và nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một lúc.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng nuốt nước bọt, dường như không có chuyện gì nên anh xoay người đi xuống lầu cùng Phó Minh Tuyết ăn sáng một chút.
Khi anh đi xuống, Phó Minh Tuyết đã giúp anh múc một bát cháo.
Lệ Đình Tuấn nhận lấy, anh trầm giọng nói: “Cảm ơn mẹ”
Phó Minh Tuyết chậm rãi nhai thức ăn trong miệng rồi liếc nhìn Lê Đình Tuấn ở đối diện, sau khi đắn đo một hồi, bà ấy mới mở miệng hỏi: “Con và Tô Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mẹ biết rồi đấy, bởi vì Thanh Hào” Lê Đình Tuấn nhìn bà ấy và trả lời.
“Đứa con của con và Phương Hạ đã xảy ra vấn đề, chắc chắn cũng không phải bởi vì một lần bị khiếp sợ mà thôi, trong lòng con đều biết rõ mà” Phó Minh Tuyết lạnh lùng nói: “Trước đó khi con bé đi kiểm tra thai thì cũng có một chút vấn đề rồi”.
“Hơn nữa Triều Mai Hoàng đã nói với mẹ rằng trước đó Phương Hạ đã bị xuất huyết”.
Lệ Đình Tuấn húp được một nửa bát cháo và đặt cái thìa trong tay xuống.
“Cho dù sau này con có kết hôn với Phương Hạ hay không, điều mà mẹ hy vọng là con mãi mãi đừng giống như ba của con” Sắc mặt của Phó Minh Tuyết bình tĩnh nói: “Tự hủy hoại bản thân và hủy hoại người khác”
“Con và Tô Minh Nguyệt thật sự không có gì cả” Lê Đình Tuấn cau mày trả lời.
“Con không thẹn với lương tâm thì được rồi, không cần giải thích với mẹ” Phó Minh Tuyết không kiên nhẫn và nói: “Con muốn tốt cho Phương Hạ thì bản thân con nên chú ý có chừng có mực. Chuyện này thành ra như vậy hoàn toàn là lỗi của con.”
Lệ Đình Tuấn nghiến răng không nói gì.
Làm sao anh có thể nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy chứ?
Phó Minh Tuyết im lặng một chút rồi lại nói: “Nếu như trong một tháng này mẹ còn nghe thấy con cãi nhau với Phương Hạ về chuyện của Tô Minh Nguyệt, thì con đừng trách mẹ ép buộc hai đứa xa nhau! Một vấn đề rõ ràng rất đơn giản, con lại làm cho nó không có cách nào kết thúc, nếu như để mọi chuyện tiếp tục căng thẳng thì chỉ có thể chứng minh rằng hai đứa con không phù hợp.”
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, anh điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, anh gật đầu và nói lại: “Vâng, con biết rồi”
Xa nhau là chuyện không thể nào.
“Đừng tỏ ra vẻ như con là người oan ức nhất thiên hạ, lúc đầu mẹ không nên để con đặt mình vào vị trí của Lệ Anh Vũ!” Phó Minh Tuyết buông đũa trong tay xuống, bà ấy đứng dậy và nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT