Lệ Đình Tuấn im lặng nhìn bà ấy, Phó Minh Tuyết nhướng mày ra hiệu bảo anh ra ngoài.

Bà ấy sẽ không để Kiều Phương Hạ ăn xong, huống hồ là vào lúc này.

Lệ Đình Tuấn nghĩ rằng Phó Minh Tuyết muốn nói đến việc vừa rồi anh đã hôn Kiều Phương Hạ, còn chưa kịp mở miệng nói thì Phó Minh Tuyết lại nói: “Hai ngày nữa thì mẹ đi rồi, mẹ quan tâm Kiều Phương Hạ vài câu cũng không được sao?”

Kiều Phương Hạ nhìn thấy Phó Minh Tuyết có chuyện muốn nói riêng với cô, đắn đo một lúc, cô nói với Lệ Đình Quân: “Tôi muốn ăn tổ yến”

Lệ Đình Tuấn không nói gì, anh gật đầu rồi đi xuống lầu giúp Kiều Phương Hạ hâm nóng tổ yến.

Phó Minh Tuyết thấy Lê Đình Tuấn đi rồi, bà ấy đưa tay khép hờ cửa lại.

Bà ấy đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã nghĩ đến việc không cần đứa con này đúng không?”

Phó Minh Tuyết chất vấn rất dứt khoát, khiến Kiều Phương Hạ sững sờ.

Phó Minh Tuyết im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc nói: “Sinh đứa con này hay không, thực ra là quyền tự do của cá nhân cô, cho dù bản thân cô muốn bỏ đứa con, tôi cũng sẽ không trách cô. Lúc đầu tôi.”

Phó Minh Tuyết nói được một nửa thì dừng lại, sắc mặt bà ấy hơi mất tự nhiên.

Kiều Phương Hạ biết rằng Phó Minh Tuyết đang ám chỉ đến đứa trẻ mà lúc trước cô đã bỏ.

Cô không nói lời nào, chờ Phó Minh Tuyết tiếp tục nói.

“Đình Tuấn không có ở đây, cô thành thật nói cho tôi biết đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra” Phó Minh Tuyết dừng lại vài giây rồi nói.

Kiều Phương Hạ cảm thấy Phó Minh Tuyết lẽ ra đã biết chuyện gì đó.

Cô đắn đo một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Phó Minh Tuyết, cô nói: “Vâng, thật ra con đã từng nghĩ đến việc không cần, bởi vì Tô Minh Nguyệt”

“Nhưng hôm đó con đã không nỡ bỏ, con đi đến bệnh viện để hủy bỏ việc phẫu thuật”

“Đình Tuấn không biết sao?” Phó Minh Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Anh ấy không biết” Kiều Phương Hạ thành thật gật đầu.

Ở dưới lầu, Lê Đình Tuấn đang bưng tổ yến đi lên lầu.

“Cậu hai, đây là túi của mợ chủ sao?” Người làm đưa cho anh một cái túi màu đen.

Lệ Đình Tuấn nhớ Kiều Phương Hạ đã mang qua nên anh đã nhận lấy nó.

Trước đó Phó Minh Tuyết vội vàng cất cuốn bệnh án vào túi nhưng chưa kịp đóng lại, ngay lúc Lê Đình Tuấn đưa tay ra lấy, cuốn bệnh án lại trượt ra một nửa.

Khi Lê Đình Tuấn bưng tổ yến đi lên, đúng lúc Phó Minh Tuyết đẩy cửa ra, bà ấy thấy Lê Đình Tuấn cầm cái túi của Kiều Phương Hạ thì vô thức bà ấy đưa mắt

nhìn cái túi nhiều hơn.

Hai người nhìn nhau, Phó Minh Tuyết thì thầm với Lê Đình Tuấn: “Một chút nữa xuống lầu ăn sáng với mẹ nhé”

“Vâng” Sắc mặt của Lê Đình Tuấn nhàn nhạt, anh bưng tổ yến đi vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play