Chân đạp mấy chiếc thuyền thì cũng chỉ học được mười phần trăm mà thôi.

“Lát nữa mẹ sẽ đến công ty một chuyến, chuyện của con thì bản thân con nên suy nghĩ rõ ràng đi” Phó Minh Tuyết nói.

Nói dứt lời, bà ấy xoay người mặc áo khoác vào và thu dọn rồi đi ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn nhìn Phó Minh Tuyết đi ra ngoài, một lúc lâu sau, anh ngước mắt nhìn lên căn phòng ở trên lầu.

Kiều Phương Hạ không phải là người thích phàn nàn.

Nhất là mối quan hệ giữa cô và Phó Minh Tuyết xưa nay không tốt, Kiều

Phương Hạ cũng không hề chủ động nói với Phó Minh Tuyết về chuyện của Tô Minh Nguyệt. Vì vậy chắc chắn Phó Minh Tuyết đã nhìn thấy cuốn bệnh án, vừa rồi bà ấy đã lên lầu hỏi Kiều Phương Hạ cái gì đó.

Chuyện này có vấn đề.

Anh im lặng một hồi lâu rồi lấy ra cuốn bệnh án của Kiều Phương Hạ, sau đó anh cẩn thận lật từng trang.

Lật đến trang giữa, đột nhiên anh phát hiện cuốn bệnh án này hình như đã có dấu vết bị xé mất.

Anh lập tức cầm cuốn bệnh án lên, dưới ánh sáng nhìn tỉ mỉ một lần nữa, đột nhiên anh phát hiện ra một vấn đề lớn hơn.

Hoàng Gia.

Đình Trung ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha. Trước mặt cậu bé là một đống mảnh ghép mô hình xe lửa nhỏ Thomas. Cậu bé đang lơ đãng ghép hai đường ray lại với nhau, bỗng thở dài, đặt mảnh ghép trong tay xuống đất.

Bật tivi lên, mở bộ phim hoạt hình cậu bé yêu thích nhất. Cậu bé ngẩng đầu xem tivi được một lúc rồi lại thở dài.

Vô Nhật Huy pha cho Đình Trung một ly ca cao, thứ mà thường ngày cậu bé thích uống nhất. Anh ta vừa ra khỏi nhà bếp, đúng lúc nghe thấy tiếng thở dài của cậu bé.

Đây là lần thứ năm Vô Nhật Huy nghe thấy Đình Trung thở dài trong ngày hôm nay.

Anh ta đứng sau lưng Đình Trung, nhìn thấy Đình Trung mặt ủ mày chau, chơi cái gì cũng không vui vẻ. Đắn đo một lúc, anh ta đi đến ngồi xổm bên cạnh Đình Trung, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây Lego mới tung ra thị trường một chiến hạm mới, chú dẫn cháu đi mua được không?”.

Đình Trung nhìn anh ta, hơi bĩu môi, dường như đang đắn đo suy nghĩ.

Rất lâu sau, gật đầu: “Được ạ..”

“Một lát nữa ăn cơm xong, chú dẫn cháu đi mua” Lúc này Vô Nhật Huy mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đình Trung.

Đình Trung lại suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Đình Trung muốn ra ngoài ăn”

Chỉ cần có thể khiến Đình Trung vui vẻ trở lại, ra ngoài ăn cũng không phải không được.

Vô Nhật Huy lập tức gật đầu, trả lời: “Được, chúng ta ra ngoài ăn”

Đình Trung vui vẻ, lập tức ngoan ngoãn tự chạy đi mặc áo khoác, tự chọn một đôi giày khá ngầu để phối cùng.

Vô Nhật Huy nghĩ rằng Đình Trung thèm ăn các loại đồ ngọt, bởi vì những người lớn ở nhà họ Lệ và nhà họ Phó đều hạn chế cậu bé ăn đồ ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play