Lê Đình Tuấn vừa che mắt vừa hôn cô, cô còn chưa kịp tránh né thì đã bị người nhà họ Hứa nhìn thấy.

Phó Minh Tuyết nhìn thẳng vào Lê Đình Tuấn, trong đáy mắt hiện đầy tia cảnh cáo.

Đây mới là ngày thứ hai, liệu hai mươi tám ngày còn lại có thể cử người ngày ngày theo dõi anh không?

Nhưng bà cụ Hứa lại mỉm cười và hòa giải cho họ: “Không sao đâu, tình cảm của người trẻ tốt thì là chuyện tốt. Người trẻ bây giờ không giống như chúng ta hồi đó, bản thân chú ý có chừng mực thì được rồi”

Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu cái gì gọi là hết đường chối cãi, khuôn mặt của cô đỏ bừng đến tận vành tai.

Lệ Đình Tuấn đã bị người lớn nhìn thấy nhưng không có gì phải che giấu cả, từ lâu anh đã nhận định là Kiều Phương Hạ.

Ngay lập tức anh thấp giọng giới thiệu với Kiều Phương Hạ: “Vị này là bà nội Hứa, vị này là mẹ của Mạn Phi”

Kiều Phương Hạ có chút ấn tượng với bà cụ Hứa, nhưng cô chưa bao giờ gặp chị dâu cả của Hứa Phi Phàm.

Sau khi chào hỏi nhau, bà cụ Hứa ngồi xuống bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và hỏi: “Cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Nếu như có chỗ nào khó chịu thì nhất định phải nói với mẹ chồng Phó Minh Tuyết của cháu đấy nhé, không cần xấu hổ. Các cháu còn nhỏ nên không hiểu, có khi người phụ nữ sinh con và sảy thai chỉ cách nhau một hai ngày đột nhiên bằng huyết, dù sao cũng phải chú ý”

Kiều Phương Hạ nghe thấy bà cụ gọi Phó Minh Tuyết là mẹ chồng của cô thì cô hơi sững sờ một chút.

Phó Minh Tuyết và cô nhìn nhau, không nói lời nào, bởi vì ở trước mặt Kiều Phương Hạ bà ấy không tỏ ra quan tâm, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên.

Bà cụ Hứa nắm lấy tay của Kiều Phương Hạ và nói một lúc, cho đến khi người làm nói bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi và đến hỏi Kiều Phương Hạ có muốn ăn ngay bây giờ không, bà cụ Hứa mới đứng dậy và nói: “Vậy chúng ta không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa, ăn sớm một chút đi nhé”

Phó Minh Tuyết đứng dậy, đích thân tiễn bà cụ Hứa xuống lầu.

Rất nhanh sau đó, bà ấy đã quay lên lầu.

Lệ Đình Tuấn đang ăn sáng cùng với Kiều Phương Hạ, Phó Minh Tuyết liếc nhìn Lê Đình Tuấn, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ. Đột nhiên bà ấy thấp giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Con xuống dưới hâm tổ yến nóng lên đây, tổ yến hơi nguội rồi, mẹ muốn nói vài câu với Phương Hạ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play