Trương Đức Phú lơ đãng, khóe miệng nhếch lên. 

Dùng ba trăm năm mươi tỷ để mua Trái Tim Đại Dương, nếu không phải vì Vũ Linh Đan thì dù chỉ xuất hiện chút vết xước cũng đủ đau lòng rồi.  “Nhà thiết kế Thái, anh xem." 

Nhân viên công tác khó xử, chỉ mong Phan Bảo Thái có thể nhường một chút: "Hay là anh hỗ trợ giám sát nhé?" 

"Không cần giám sát, nếu là tác phẩm của tôi thì đương nhiên tôi phải có trách nhiệm đảm bảo sự hoàn mỹ của nó. Giám đốc Đức Phú đã trả một cái giá lớn như vậy để có được Trái Tim Đại Dương, tôi đương nhiên là rất cảm kích" !Phan Bảo Thái cắt ngang lời nhân viên công tác, vẻ mặt lạnh lùng có thêm chút ý cười như có như không, bầu không khí lập tức dịu đi nhiều. 

Trương Đức Phú kinh ngạc, nhưng không bới móc được gì, chỉ có thể gật đầu, ngượng ngùng nói: "Nếu anh đã đảm bảo thì tôi không có vấn đề gì cả." 

Nói xong, cậu ta mới rời khỏi. 

Phan Báo Thái nhìn Trương Đức Phú bằng ánh mắt thâm thúy đầy ẩn ý, chẳng biết tại sao anh ta lại chắc chắn rằng Vũ Linh Đan sẽ không bao giờ ở bên một người như vậy. 

Tiếc cho Trái Tim Đại Dương quá. 

Phan Bảo Thái khẽ thở dài, người đi rồi, bây giờ vấn đề mà anh ta quan tâm là không biết Trái Tim Đại Dương có xảy ra vấn đề gì không. Sau khi hỏi nhân viên công tác chỗ để Trái Tim Đại Dương xong, anh ta liền vội vàng đi tới đó. 

Trên xe. 

Vũ Linh Đan nghe thấy Trương Thành Vũ nhắc tới Trái Tim Đại Dương xong thì lập tức phản ứng lại, không nhịn được quát lớn: "Thì ra anh đã tới từ lâu rồi" 

Trương Thành Vũ lạnh mặt, không nói câu nào. 

Vũ Linh Đan nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt. 

Cho dù cô không thích Trương Đức Phú, cũng bị đánh giá của Phan Bảo Thái về Trương Đức Phú làm kinh ngạc, nhưng ngoài những chuyện đó ra, cậu ta đối xử với cô rất tốt. Cho dù 

không thể ở bên nhau, cô cũng không muốn Trương Đức Phú chịu bất kỳ tổn thất nào cả. 

Trương Thiên Thành liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, nhìn rõ được tất cả cảm xúc trên mặt cô. Anh khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng. 

Vũ Linh Đan vô cùng căng thẳng, không biết câu nói kia lại chọc tới vị ôn thần này rồi. 

"Nếu là hôm qua, hoặc một giờ trước thì Trương Đức Phú vẫn còn khả năng đó, nhưng bây giờ thì... Đương nhiên, nếu nhà họ Trương đồng ý cho cô vào cửa, đồng ý tiêu tiền như rác vì cô thì không còn chuyện gì nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play