*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Thiên Thành dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Vũ Linh Đan thấy vậy chỉ thấy lạnh cả người, ánh mắt cũng lạnh bằng: "Vậy có nghĩa là anh đã động tay động chân vào sao?" Tuy Trương Thiên Thành không nói tỉ mỉ, nhưng chỉ cần anh ra tay, cô cũng biết hậu quả của Trương Đức Phú sẽ thể nào.
"Đúng thế thì sao?"
Trương Thiên Thành dám làm dám chịu, không hề sợ người !khác chất vấn, nhưng Vũ Linh Đan hỏi đi hỏi lại như vậy giống như đang cầu xin cho Trương Đức Phú vậy, thái độ đó đã chọc giận Trương Thiên Thành.
Anh lập tức đứng dậy, túm lấy cổ Vũ Linh Đan, tốc độ cực nhanh, cô không thể phản kháng được.
Trương Thiên Thành tới gần cô, hơi thở ấm áp phá lên chóp mũi cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt anh.
Trương Thiên Thành lạnh giọng chất vấn: "Có phải là hối hận không, hả?"
"Anh yên tâm, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đồng ý lời cầu hôn của Trương Đức Phú cả."
Vũ Linh Đan khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng trả lời.
Lúc này, sắc mặt Trương Thiên Thành mới dịu đi một chút: "Vậy trước đây đều là gạt tôi sao?"
Ai ngờ, Vũ Linh Đan lập tức đáp lời, không hề cho Trương Thiên Thành chút mặt mũi nào: "Nhưng anh yên tâm, chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh cả, cuộc sống của tôi không nhất định phải lựa chọn một trong hai người."
Ồ!
Vừa dứt lời, Trương Thiên Thành đã khóa cứng cổ cô, đừng
Vũ Linh Đan rất muốn nói "Không phải", nhưng bây giờ cô
còn không thể hít thở được, sao có thể nói nhiều hơn một chữ chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT