*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Linh Đan vừa đi, vẻ đau khổ trên mặt Trương Đức Phú cũng biến mất hoàn toàn. Cậu ta xốc lại quần áo trên người, đi qua người Phan Bảo Thái, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn anh ta, ngập tràn thương hại: "Anh cho rằng cắt ngang buổi cầu hôn của tôi, Vũ Linh Đan sẽ đi với anh sao?" "Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng Linh Đan không thể ở bên một thằng cặn bã như cậu được"
"Nhắc tới Vũ Linh Đan, cảm xúc của Phan Bảo Thái lại trở nên kích động.
Anh ta xoay người, hung hăng nhìn tên mặt người dạ thú đang đắc ý kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ tiếc là không thể khiến Linh Đan tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cậu thôi." !"Ha ha."
Trương Đức Phú cười lạnh, thản nhiên nói: "Chuyện của tôi và Vũ Linh Đan, anh không có tư cách nhúng tay, cho dù là Trương Thiên Thành thì sao, tâm trí của anh ta chỉ có chuyện đoạt quyền ở công ty thôi. Còn tôi thì có thể bỏ tất cả mọi thứ vì Vũ Linh Đan, không bao lâu nữa, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra chỉ có tôi mới yêu thương cô ấy thật lòng"
Phan Bảo Thải lập tức cảm thấy nguy cơ.
Anh ta không hề mơ ước xa vời gì với Vũ Linh Đan cả, anh ta biết khoảng cách giữa mình và cô rất lớn, nhưng dù thế anh ta vẫn muốn làm một kị sĩ yên lặng bảo vệ cô, không cho bất kì kẻ nào xâm phạm.
"Nếu đó là suy nghĩ của cậu, thì tôi nhất định sẽ ngăn cản ngày đó xảy ra"
Tự tay làm nhẫn cho tình địch, ừm, cảm giác này rất không tệ.
Nhất là bây giờ Phan Bảo Thái đang tức giận nhưng vẫn phải nhịn, càng khiến nỗi thất vọng khi bị Vũ Linh Đan từ chối của cậu ta giảm bớt đi nhiều
Nhân viên công tác nhìn sang Phan Bảo Thái, mặc dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là chưa giải quyết xong. Tuy Phan Bảo Thái là nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, nhưng nếu muốn về nước phát triển thì không thể đắc tội với tập đoàn Á Đông được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT